Edit Ngọc Trúc

“Ta nghĩ có thể tìm được gì đó ăn.”

Hứa Sương Từ mang theo mấy củ đã nướng chín ngọt mềm, lại rót thêm một bầu nước ấm, đeo giỏ mây đi đến trước mặt Tình.

Năm ngày nay, hắn không chỉ học ngôn ngữ của thú, mà còn học đan giỏ mây. Hiện tại trong động đã có ba cái.

Tình thấy vậy, liền nhặt hai cái khác ném lên lưng, rồi dẫn hắn vào rừng.

Nghĩ rằng quả hồng đã bị hắn ăn hết, Tình định dẫn hắn đi hái thêm.

Quả hồng là loại quả phổ biến trên đại lục Kim Sắc, từ nam chí bắc đều có. Nó mọc trên cây, chín vào mùa thu, vị ngọt, là loại quả mà á thú nhân thích nhất.

Có điều, khu vực gần đây đã bị hắn hái sạch, phải đi về phía nam tìm tiếp.

“Trong rừng sao không thấy dã thú khác?”

“Chúng đi rồi.”

“Vậy có con hổ nào giống ngươi, cũng biết nói không?”

“Có.”

Hai người trò chuyện, Hứa Sương Từ dùng ngôn ngữ đại lục Kim Sắc, còn Tình thì dùng tiếng phổ thông.

Hai bên gượng gạo trao đổi, chẳng khác nào đoán mò.

Dù hơi khó xử, nhưng năm ngày luyện tập với tần suất cao cũng khiến họ dần quen.

Dù sao thì cũng hiểu được một nửa.

Mười câu nói, năm câu có thể hiểu đúng.

Một người một hổ vừa đi vừa nói chuyện.

Lúc thấy Hứa Sương Từ lần thứ hai bị vấp ngã, Tình dừng lại.

Hứa Sương Từ quỳ rạp trên mặt đất.

Bỏ qua cú ngã mà nắm lấy đuôi của đối phương, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Nhìn thấy Tình đang chằm chằm vào tay mình, hắn lập tức rụt tay vào trong tay áo da thú.

“Xin lỗi, ta không cố ý!”

Tình vẫn bất động, đôi mắt trong veo như băng vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Hứa Sương Từ thấp thỏm hỏi: “Đến rồi sao?”

Tình thong thả nằm sấp xuống.

Hứa Sương Từ do dự: “...... Sao vậy?”

Tình ra hiệu cho hắn ngồi lên.

Hứa Sương Từ từ dưới đất bò dậy, phủi lá khô bám trên người, chần chừ.

Bỗng nhiên, bên hông bị cái đuôi dài quấn lấy.

Lực đạo không nhẹ, kéo hắn ngã nhào lên lưng đại miêu.

Mặt hắn úp xuống lớp lông dày rắn chắc, tay còn nhanh hơn cả suy nghĩ, lập tức ôm lấy.

Dưới lòng bàn tay là cơ thể ấm áp, bộ lông cứng hơn tưởng tượng.

Cơ bắp vững chắc, rắn rỏi.

Cảm nhận được Tình hơi cứng đờ, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Đại miêu đã tự cho hắn ngồi, không ngồi thì phí.

Hứa Sương Từ dứt khoát bò lên trên.

Tình đứng dậy, Hứa Sương Từ bị lắc lư, lập tức cúi xuống ôm lấy cổ đối phương.

Tình không quen mà khẽ động, nhưng cũng không hất hắn xuống.

Hắn bắt đầu bước đi, đợi cánh tay trên cổ khẽ thả lỏng, liền chuyển thành chạy chậm.

Cảm thấy Hứa Sương Từ đã thích ứng, Tình lập tức phóng nhanh trong rừng.

Lúc này, Hứa Sương Từ chẳng còn tâm trạng mà tận hưởng cảm giác ôm đại miêu, chỉ hận không thể giấu cả đầu vào sau cổ hắn.

Hắn bị xóc đến mức quay cuồng, càng ôm chặt hơn, sợ lỡ tay sẽ bị quăng thẳng xuống đất.

Không biết qua bao lâu, họ lao ra khỏi khu rừng rậm rạp, trước mắt là một khoảng đất trống trải đầy cỏ xanh.

Hứa Sương Từ né gió, ngẩng đầu lên.

Là một hồ nước lớn, hai bên bờ cỏ xanh tốt tươi đung đưa theo gió. Mặt hồ phản chiếu bầu trời xanh và những đám mây trắng, nước gợn lăn tăn, bầy cá tung tăng bơi lội.

Chỉ trong chớp mắt, họ lại lao vào rừng cây.

Chẳng bao lâu sau, Tình cuối cùng cũng dừng lại.

Đại miêu cao lớn, lưng rộng.

Hứa Sương Từ nằm sấp trên đó, cơ bắp rắn chắc của đại miêu chẳng khác nào một chiếc đệm mềm. Hơn nữa có lớp lông lót, thật ra cũng khá thoải mái.

Chỉ là tốc độ kia cần phải thích ứng.

Nhưng gió thu quá lạnh, như lưỡi dao quét qua mặt, nên cũng chẳng còn gì vui vẻ nữa.

Chờ khi Tình nằm xuống, Hứa Sương Từ lập tức lăn từ trên lưng hắn xuống.

Hắn nằm ngửa, hít hít cái mũi lạnh đến tê dại.

“Bảo sao lúc trước ngươi không cho ta đi theo.”


Cái đuôi quét qua mặt á thú nhân.

Tình khẽ run râu, chân vô tình giẫm lên chính cái đuôi không nghe lời của mình.

Thấy Hứa Sương Từ không sao, hắn cũng mặc kệ, đứng dậy nhìn xung quanh để xác nhận an toàn.

Khi quay lại, Hứa Sương Từ đã đứng lên, nhìn chằm chằm vào những quả hồng còn sót lại trên cây.

“Cao như vậy, hái kiểu gì đây.”

Cây hồng khá lùn, nhưng giờ lá đã rụng gần hết, những quả đỏ trên cây nổi bật giữa cảnh vật xung quanh.

Những cành thấp có dấu vết bị bẻ gãy, chỗ có thể hái được thì chỉ còn lại quả đã bị chim mổ.

Số quả còn nguyên đều mọc ở độ cao ít nhất mười mét.

Hắn có thể leo, nhưng xét về độ an toàn thì không ổn, mà hắn còn yêu quý mạng sống.

Vừa dứt lời, Tình đã tùy tiện chọn một thân cây, nhắm thẳng vào đó mà lao đến.

Hứa Sương Từ trợn tròn mắt.

Ngay sau đó, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tình dùng đuôi quấn lại, đè xuống dưới.

"Bịch bịch!" — những quả hồng từ trên trời rơi xuống như mưa.

Hứa Sương Từ ngẩng đầu nhìn đại miêu: “Trước khi đâm vào cây có thể báo trước một tiếng không? Nhỡ ta bị đập cho chấn động não thì sao?”

Tình: “Không hiểu.”

“Ý ta là, quả rơi xuống, phịch một cái—”

“Nếu rơi trúng đầu, sẽ chết?”

Hứa Sương Từ nằm ngửa ra, nhắm mắt bĩu môi.

Tình cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc: “Sẽ không, có thể né.”

Hứa Sương Từ nhíu mày.

Đây là đang dựa vào da dày thịt béo mà không xem trọng vấn đề à?

Ngôn ngữ còn chưa thông suốt, giảng đạo lý cũng khó khăn. Hắn quyết định để sau này khi giao tiếp thuận lợi hơn sẽ nói chuyện rõ ràng với Tình.

Tiếng quả rơi xuống đất dần im lặng.

Tình bước sang một bên, dùng móng vuốt quấy đất.

“Hỏng rồi.”

Hứa Sương Từ bật cười: “Còn phải nói.”

Tình giật giật tai, quét đuôi định rời đi.

Không chút nghĩ ngợi, Hứa Sương Từ liền túm lấy cái đuôi của hắn.

Tình lập tức xù lông.

Hứa Sương Từ nhanh chóng rụt tay, tránh khỏi phản xạ có điều kiện của đại miêu, hai tay giấu ra sau lưng, cười lấy lòng.

Suýt quên, đại miêu không thích bị chạm vào đuôi.

Hắn nói: “Bỏ đi thì tiếc quá, nhặt về làm mứt trái cây, có thể bảo quản lâu.”

Tình lùi lại hai bước: “Đi.”

“Không đi.”

“Đi!”

Cái đuôi lông xù quấn lấy eo hắn, trong chớp mắt Hứa Sương Từ đã bị ném lên lưng đại miêu.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play