Điền Ninh ngẩn người, bật đèn ngủ, thấy trán anh còn rịn cả mồ hôi.
“Sắp mùa đông rồi sao anh còn đổ mồ hôi thế?”
“Không sao, chắc tại trong mơ vội quá.”
“Anh mơ thấy gì thế?”
Hạ Đông Thăng cẩn thận nhớ lại, lần này anh nhớ được khá rõ nội dung giấc mơ. Cả hai ngồi dậy, tựa vào đầu giường trò chuyện.
“Trong mơ anh không giống hiện tại. Anh với em không phải vợ chồng mà hình như là hàng xóm, mỗi ngày đi học hay tan học đều gặp nhau. Em hay gọi anh là anh trai, anh nhớ em là em gái nhà bên. Trong mơ em đáng yêu lắm, như thời em học cấp ba vậy. Anh rất muốn ôm em, nhưng khoảng cách giữa anh và em cứ chẳng xa chẳng gần. Sau này dường như em không nhìn thấy anh nữa, ngày nào cũng đi học một mình, anh đứng trên lầu gọi em, em cũng không trả lời. Anh nghĩ chắc đã làm em giận nên muốn gọi lại giải thích, nhưng em vẫn không để ý đến anh. Điều anh nhớ rõ nhất trong giấc mơ là đôi mắt của em, nhưng sau này em không còn nhìn anh nữa…”
Hạ Đông Thăng nói mà mất mát bâng khuâng, như thể những giấc mơ trước đó cũng có nội dung tương tự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT