Vu Tĩnh Tĩnh khóc nói: “Bố, bố đừng đánh anh cả nữa. Con cũng biết mẹ con đã trở lại, nhưng mẹ không cho chúng con nói cho bố biết, chúng con cũng không dám nói. Không phải lỗi của một mình anh con đâu, bố muốn đánh thì đánh con là được rồi!”
Tiểu Mao nghe được nửa câu sau, do dự không nói tiếp sau lời của chị, mà nhìn về phía Vu Tiểu Quân. Anh cả trộm tiền trong nhà đưa cho mẹ? Đây là chuyện gì vậy?
“Bố, chúng ta từ từ nói, bố đừng tức giận.”
Vu Tiểu Quân ngơ ngác đứng ở đằng kia không nhúc nhích, mặc kệ máu mũi chảy xuống, chảy tới miệng thì cậu nhóc giơ tay lau đi. Trái tim vốn treo lơ lửng từ lúc bắt đầu lấy hai chục nghìn tệ bỗng chốc hạ xuống, kiên định hơn nhiều.
“Bố, là con lấy tiền.”
“Anh còn định đẩy cho Tĩnh Tĩnh sao?”
Vu Tiểu Quân không phủ nhận, cậu nhóc vốn nghĩ như vậy. Em gái là con gái, huống hồ cô nhóc không biết gì cả, không điều tra ra được là ai thì không giải quyết được gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play