Đàm Khải nhìn nhân viên tiếp tân, tiếp tân không rõ nguyên nhân mà nhìn anh ta, trong lòng anh ta nặng nề: “Giám đốc các cô không có ở đây sao?”
“Không có ở đây, giám đốc còn chưa tới giờ làm việc.”
Tiết Lâm miễn cưỡng vuốt thẳng tóc lại, che vết thương đau rát nhỏ giọng nói: “Đồng chí công an, mẹ tôi là Hồ Thanh, làm phiền các anh liên lạc với bà ấy trước...”
Công an càng không nhịn được: “Bảo mấy người đi một chuyến làm sao nhiều lời như vậy chứ? Đi mau! Khách sáo với mấy người mà mấy người còn không biết điều. Nếu tôi không chịu trách nhiệm coi mấy người đang giở trò lưu manh thì mấy người suy nghĩ hậu quả đi!”
Không thể dính vào tội giở trò lưu manh, không cẩn thận sẽ bị bắn chết.
Năm người chỉ có thể đi theo đến cục công an cách khách sạn không xa làm biên bản. Khi Đàm Khải gọi điện thoại cho nhà, mẹ Chúc Lị đến cục công an cũng chỉ có thể chờ đợi kết thúc ghi chép mới có thể dẫn người rời đi.
Tiết Lâm đi ra từ cục công an trực tiếp đón một chiếc taxi về nhà mẹ, trước khi rời đi Đàm Khải nhìn Vi Dật, u ám rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play