Hạ Đông Thăng ở một bên bế con gái nhịn cười, còn cười đầy vinh dự, nhỏ giọng nói: “Sau này nhất định cô Điền sẽ có học trò khắp nước.”
“Anh chỉ xem trò cười...”
Giáo viên nghèo khó, chưa tới mấy năm hộ cá thể và doanh nghiệp tư doanh thịnh hành, thu nhập của phần tử trí thức không nhiều bằng người kinh doanh. Nếu Điền Ninh không có nghề tay trái ủng hộ, cũng không thể yên ổn làm giáo viên. Cô cũng không có tinh thần dâng hiến quá lớn, phải bảo đảm mình tiếp tục làm giáo viên trước, không dám nhận tiếng tăm có học trò khắp nước này!
“Anh hiểu, nghe em hết.”
Cũng may cuối cùng cũng mua xong quần áo mùa hè, một nhà ba người đến tiệm cơm ăn bữa ngon, về đến nhà còn có hàng xóm đến nhà tặng quà, cũng nói chuyện chia lớp chín của con.
“Cô Điền, nếu cô có thể chú ý thì nhất định phải giúp đỡ chú ý. Con tôi thích học lớp tiếng Anh của cô, lớp chín là lúc quan trọng.”
Điền Ninh chỉ đành bày trái cây qua loa ứng phó, quà cáp đều không nhận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT