Tôn Kế Vĩ bực bội nói: “Nếu bên kia vì chuyện này mà không kết hôn thì cũng chẳng sao, mà nếu có kết hôn rồi cũng có thể vì chuyện này mà ly hôn. Hơn nữa, chúng ta chỉ tìm Hạ Minh Huy, Phạm Thu Nguyệt và người nhà của bà ta tính sổ, không liên lụy đến những ai không biết chuyện. Bao năm nay Tuyết Doanh cũng được hưởng không ít phúc từ nhà mình rồi!”
Nói đến đây lại càng giận hơn, Phạm Thu Nguyệt và Hạ Minh Huy tằng tịu với nhau sinh ra một cô con gái, lại giả mạo con trong giá thú, đã thế cũng không ngăn cản Hạ Tuyết Doanh gần gũi với nhà họ Tôn, chẳng phải chỉ vì muốn hưởng lợi cả hai bên sao? Nhà họ Tôn không có nhiều con cháu, Tôn Tiểu Cương mới chỉ mười tuổi, khoảng những năm 70 gia đình khó khăn nhất cũng không hề bạc đãi Hạ Tuyết Doanh. Biết đâu bây giờ người ta còn cười thầm họ ngốc, yêu thương con nhà kẻ khác như con cháu ruột của mình nữa kìa!
Hạ Đông Thăng gật đầu, trầm giọng nói: “Cháu cũng nghĩ giống cậu, chúng ta chưa từng bạc đãi Tuyết Doanh, không thẹn với lương tâm. Nhưng nhìn xem, vừa nãy bố cháu nói gì, chỉ vì cháu và Ninh Ninh sinh con gái, Hi Hi còn nhỏ như thế mà họ đã vội vàng tính toán rồi. Kẻ làm việc xấu thì không chút e dè, còn chúng ta đòi lại công lý lại phải chần chừ lo trước lo sau, không thể thế được!”
Kể từ khi gây khó dễ cho Lý Phượng Anh, anh đã không có ý định dùng tiêu chuẩn kép đối xử với người nhà họ Điền và người nhà họ Hạ. Bất kể hai vợ chồng anh có nỗ lực bao nhiêu, tất cả cũng chỉ là của gia đình anh, không tới lượt người khác dòm ngó. Mà lời nói của Hạ Minh Huy lúc ấy cũng chẳng khiến anh bất ngờ, lần này mượn tiền, biết đâu sau này họ còn xem tài sản của gia đình anh là của riêng họ.
Lòng tham vô đáy như rắn muốn nuốt voi, bọn họ chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, cớ gì lại phải chịu đựng sự phá hoại từ những kẻ đó?
Bà cụ Tôn không ngừng rơi nước mắt. Bà ấy cũng nhớ lại, ngày trước khi Tuyết Doanh còn nhỏ, bà ấy sợ cháu ngoại bị thiệt thòi khi ở nhà người ta, lần nào cô ta đến nhà họ Tôn đều đi tay không, khi nào tay xách nách mang mới về. Nhưng ai ngờ người ta nào có bạc đãi Tuyết Doanh? Đó vốn là con gái ruột của người ta mà!
Trương Mẫn cũng thêm lời: “Năm đó con sinh Tiểu Cương mới được ăn uống ngon một chút, vậy mà Doanh Doanh đến nhà mình vẫn còn ăn chung bánh canh và trứng gà với con. Mẹ, mẹ cũng biết tính con rồi, nếu không có chuyện này, con chẳng phàn nàn gì đâu. Nhưng nghĩ lại, Hạ Minh Huy thật là đồ không ra gì!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play