Bà cụ Tôn nắm tay cô vào nhà, Hạ Đông Thăng và cậu ở phía sau dỡ đồ xuống. Thấy vậy, anh không nhịn được càu nhàu: “Bà ngoại chẳng thèm nhìn đến cháu nữa rồi.”
Tôn Kế Vĩ cười lớn: “Chuyện thường thôi mà, sau này bà ấy càng chẳng thèm nhìn cháu đâu. Lúc cháu với Tiểu Cương mới sinh, trong nhà cũng chẳng ai quan tâm đến cậu, bà ngoại và mợ cháu coi cậu như người vô hình luôn.”
Hạ Đông Thăng nhìn cô, thấy người ta đã được uống cốc nước đường nóng, không mảy may gì đến anh. Anh chỉ biết cam chịu, mang hết quà cáp vào trong nhà rồi cùng em họ là Tôn Tiểu Cương đi nghiên cứu chiếc xe taxi cho đến khi bà cụ Tôn nhớ ra cháu ngoại lớn, tự mình ra gọi anh vào.
“Mau vào trong ngồi đi, ngoài trời lạnh lắm, nhà mình đã có giường đất rồi, ấm lắm đấy.”
Lúc này Hạ Đông Thăng mới vào nhà, cả nhà ngồi lại trò chuyện, hỏi thăm tình hình gần đây. Điền Ninh lấy chiếc vòng tay vàng đã chuẩn bị sẵn, đưa cho bà cụ.
Bà cụ Tôn vội vàng từ chối: “Các cháu cứ giữ tiền mà tiêu đi, sắp sinh em bé rồi, còn nhiều việc cần dùng tiền lắm.”
Điền Ninh cười, đeo lên tay bà ấy: “Đây là chúng cháu kính biếu bà ngoại. Mấy cụ bây giờ thích cái này lắm, dù sao cháu ngoại bà cũng kiếm được tiền mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play