“Mẹ, mẹ định nói là mẹ nuôi con phí công phải không? Chẳng phải con đã đưa mẹ hai trăm tệ tiền lễ hỏi rồi sao? Cả những quà tặng cưới con cũng đã đưa mẹ, không giữ lại một đồng nào, nếu mẹ cảm thấy nuôi con phí công thì đưa lại những thứ đó cho con đi.”
Lý Phượng Anh trợn to mắt: “Mẹ là mẹ ruột của con! Còn chúng là anh ruột của con, giúp đỡ chúng thì có sao đâu? Sau này chúng còn có thể giúp lại con mà!”
Điền Ninh càng thấy buồn cười: “Mẹ, mẹ đang đùa phải không? Công việc của con còn chưa lo xong đã phải nghe lời mẹ giúp hai anh ấy, vậy ai giúp con đây? Có ai từng hỏi con có gặp khó khăn gì trong công việc chưa? Vả lại nếu muốn con giúp, các người một câu trên trời, một câu dưới đất, đến cả một ý tưởng cũng chẳng có. Sao nào? Muốn con tự nghĩ cách, tự bỏ tiền để các người ngồi yên nhận tiền thôi à? Nếu con có cách đó thì tại sao con không tự đi kiếm tiền?”
Chỉ cần Điền Ái Hoa và Điền Ái Dân có kế hoạch thực thi, sẵn sàng cố gắng kiếm tiền thì cô cũng sẵn lòng giúp đỡ vài phần, nhưng người cô không ưa nhất là Lý Phượng Anh. Tuy cô không đến nỗi hận họ, nhưng sắc mặt muốn không làm mà đòi có ăn của ba người trước mặt quá rõ ràng, cô cần gì phải nhọc lòng theo.
Điền Ninh đứng dậy đi ra ngoài, gọi Hạ Đông Thăng rồi chào hỏi Điền Vượng Phát một tiếng.
“Bố, ngày mai bọn con sẽ về thành phố, con báo với bố một tiếng, ngày mai không ghé qua nữa. Giờ cũng muộn rồi, chúng con phải về thu dọn đồ đạc đây.”
Điền Vượng Phát gật đầu, bất lực nhìn hai người bước ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT