Vừa dứt lời, Hạ Đông Thăng đã đi tới trước cửa, mọi người không tự chủ mà nhìn sang, mắt đều sáng lên.
Khác với cách ăn mặc buổi sáng, Hạ Đông Thăng lại thay một bộ quần áo, từ đầu đến chân sạch sẽ cởi mở. Quần áo đều được ủi ngay ngắn, trên quần đen vẫn nhìn thấy dấu vết là ủi, trên người là áo len mỏng lồng trên áo sơ mi trắng. Mày kiếm che giấu chút ngông nghênh của đôi mắt phượng, trong con ngươi đen nhánh tràn đầy niềm vui, bước chân dài ung dung không vội vã mà đi vào cửa, lúc chào hỏi người lớn lại có một vẻ lúng túng rất phù hợp.
Dù sao cũng là người trẻ lần đầu coi mắt.
“Cháu chào chú thím.”
Tôn Kế Vĩ mỉm cười: “Hai nhà chúng ta cũng xem như là người quen, cũng không nói nhiều lời xã giao gì cả. Đông Thăng, cháu đi nói chuyện với Ninh Ninh, anh Điền, chúng ta nói chuyện đi.”
Điền Vượng Phát chỉ có thể gật đầu, xua tay về phía cô: “Con đi đi.”
Trương Mẫn tiến lên kéo cánh tay của Lý Phượng Anh dẫn bà ta đến nhà chính, xúc động nói: “Lần đầu tiên em gặp Ninh Ninh đã cảm thấy con bé rất tốt, em nhìn Đông Thăng lớn lên, nếu thằng bé và Ninh Ninh có thể thành đôi, chắc em sẽ vui chết thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play