Trong tay Điền Ninh chỉ có phiếu lương thực mười ký, cộng thêm bột mì vừa mua là đủ ăn trong một tháng. Ngoài tiền và sổ tiết kiệm trên người thì còn phiếu vải lừa được từ tay Lý Phượng Anh. Cô chỉ mặc trên người một bộ quần áo này, còn có đồ lót lén lút nhét trên người, phiếu vải giữ lại mua vải làm quần áo, vả lại hi vọng sống còn chính là sách nguyên tác và giấy viết. Cô tính rằng cuộc sống tiếp tục không ổn thì sẽ đi bán đồ ăn vặt, thành phố phía nam mở cửa chắc sẽ thư thái hơn nông thôn, ít nhất thời điểm làm việc không có ai quan sát cô.
Mấy ngày trước trắng đêm không ngủ, Điền Ninh đều đang suy nghĩ các tình hình sẽ xảy ra, nếu quyết định chạy thì cô không sợ bất kỳ khó khăn gì.
“Cháu bé, đi đâu đấy?”
“Đến thành phố thăm cô của cháu, cô ấy bệnh rồi.”
“Sao người nhà cháu không đi cùng với cháu?”
Ông gì đặt câu hỏi có gương mặt hiền hòa, nhìn không giống người xấu, là kiểu người thích nói chuyện với người khác.
Điền Ninh mỉm cười: “Bố cháu đi đào sông, mẹ cháu thì chăm sóc bà nội cháu, cháu đến trạm tàu hỏa sẽ có người đón.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT