“Ngoan, đừng khóc.”

Tuy lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng Tiêu Từ rất hiếm khi chủ động chạm vào Tô Đường, đặc biệt là những hành động thân mật như bây giờ. Trước đây, điều này chưa từng xảy ra.

“Bọn họ đều là kẻ lừa đảo.”

“Trong mắt họ chỉ có công việc.”

“Họ chưa từng yêu ta.”

Lúc này, Tô Đường chẳng hề có tâm trạng để bận tâm đến chuyện chiếm lợi gì. Cảm xúc cô tràn đầy chỉ là bi thương và phẫn nộ. Cô vươn tay ôm chặt lấy cổ Tiêu Từ, tựa đầu lên vai anh.

Tiêu Từ cứng đờ cả người, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của cô phả lên cổ khiến da anh tê dại, ngứa ngáy khó chịu. Nếu không phải vì Tô Đường đang khóc, anh nhất định đã lập tức đẩy cô ra.

“Đây là sinh nhật cuối cùng của ta trước khi trưởng thành……”

Tô Đường vẫn không ngừng than thở, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh. Cô cảm thấy cái ôm này thật sự rất dễ chịu, thế là lại ôm chặt hơn.

“Bọn họ bình thường đã chẳng ở bên ta, ngay cả sinh nhật cũng không thèm tới. Nếu đã không cần ta, thì dứt khoát đừng làm cha mẹ ta nữa đi! Ô ô ô……”

“Ta tức quá đi mất.”

“Giận chết ta, giận chết ta, giận chết ta.”

Tiêu Từ đã giúp cô lau nước mắt rất lâu, nhưng ngay cả nửa xấp khăn giấy cũng chẳng đủ. Nước mắt cô không những không ngừng, mà còn tuôn ra càng dữ dội hơn.

Nói Tô Đường khó dỗ dành, cũng không phải oan cho cô.

Không thể cứ tiếp tục như thế này được……

Tiêu Từ dường như hiểu rõ lý do khiến cô càng khóc càng tủi thân. Anh hơi nheo mắt, dứt khoát ngừng lau nước mắt cho cô, trực tiếp kéo cả cái đầu nhỏ của cô ôm vào lòng mình, còn thuận tay che lại đôi tai cô.

“Đường Đường, nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì nữa.”

“Bình tâm lại đi.”

Đó là câu cuối cùng Tô Đường nghe thấy trước khi mọi thứ xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

“……”

Tiêu Từ ôm rất ấm. Hơi nóng từ cơ thể anh không chỉ làm đỏ bừng gương mặt Tô Đường, mà ngay cả nước mắt trên mặt cô cũng như bị sức nóng ấy hong khô, không còn rơi xuống nữa.

Thình thịch, thình thịch ——

Nhịp tim của Tiêu Từ mạnh mẽ và vững vàng. Tô Đường ngẩn người lắng nghe, khoảng cách gần đến mức cô dường như cảm nhận được trái tim anh đang đập, mà nhịp tim của cô cũng vô thức hoà theo.

Cảm giác này thật kỳ lạ nhưng lại khiến người ta lưu luyến……

Cô nghe lời nhắm mắt lại, nắm chặt vạt áo anh, cơ thể cũng dần dần thả lỏng.

“Còn thấy khó chịu không?”

Thấy cô cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, Tiêu Từ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, để mặc cô dựa vào mình.

Tô Đường khịt khịt mũi, rúc vào lòng anh, khẽ lắc đầu. Cô không còn thấy đau lòng như trước nữa.

“Không khó chịu nữa thì uống hết ly sữa đi.”

Tiêu Từ vốn dĩ ra ngoài để hâm nóng sữa cho cô, giờ sữa đã có độ ấm vừa phải. Anh đặt ly sữa trước mặt Tô Đường, nhưng cô lại chỉ chớp đôi mắt long lanh đầy nước, không hề đưa tay nhận lấy.

Đây là đang chờ anh đút sao?

Tiêu Từ siết chặt ngón tay quanh thành ly, môi mím thành một đường thẳng. Cuối cùng, anh vẫn đưa ly sữa tới gần môi cô, lạnh giọng nói: “Há miệng.”

Tô Đường ngoan ngoãn uống sạch sữa rồi lại rúc vào lòng anh.

Vòng tay anh ôm thật thoải mái, lúc nãy khóc đến mất kiểm soát, cô cũng không để ý nhiều. Nhưng giờ lấy lại tinh thần, cô mới nhận ra đây là lần đầu tiên mình được gần gũi với Tiêu Từ như vậy.

Cô rúc vào ngực anh, vô thức cọ cọ, rồi to gan ôm lấy eo anh.

“Từ ca, người anh thơm quá.”

Trên người Tiêu Từ phảng phất mùi nước giặt vải nhẹ nhàng, dễ chịu đến mức khiến lòng người an ổn. Tô Đường đang định sát lại gần hơn thì Tiêu Từ bất ngờ đẩy cô ra.

“Không khóc nữa thì về phòng ngủ đi.”

Tô Đường bĩu môi, tủi thân níu lấy vạt áo anh. “Thật ra… thật ra em vẫn còn hơi buồn.”

Cô quả thực vẫn có chút uất ức, chỉ là không khóc nữa thôi.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện ba mẹ quanh năm ở bên ngoài bận rộn công việc, đến sinh nhật cô cũng không thể về nhà, lòng cô lại dâng lên một cơn tức giận. Đây đã là năm thứ tư liên tiếp họ không về ăn sinh nhật cùng cô rồi!

Thấy mắt Tô Đường lại bắt đầu đỏ hoe, nước mắt như sắp trào ra, sắc mặt Tiêu Từ lập tức lạnh xuống. Anh bỗng cúi sát cô, trầm giọng gọi:

“Tô Đường.”

Sự dịu dàng khi nãy hoàn toàn biến mất. Tiêu Từ nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, giọng điệu băng lạnh: “Không được khóc.”

Hung dữ quá!

Tô Đường ấm ức trừng mắt nhìn anh, nhưng lại bị khí thế của anh dọa cho nuốt ngược uất ức vào trong.

“Bây giờ em có hai lựa chọn.”

Thấy cô đã bình tĩnh hơn, Tiêu Từ mới buông ra, đi đến mép giường. “Trễ rồi, hoặc là ngoan ngoãn về phòng ngủ…

Hoặc là ở lại đây, nhưng phải giặt sạch tất cả chăn gối mà em vừa chà nước mắt nước mũi lên.”

“Em chọn đi.”

Dưới ánh đèn, gương mặt lạnh lùng của Tiêu Từ được phủ lên một lớp sắc vàng ấm áp, nhưng đôi mắt phượng sắc bén kia lại không hề dịu dàng.

Tô Đường bĩu môi cười khẽ, xoay người mở cửa.

“Tiêu mỹ nhân, ngủ ngon.”

“……”


Thời gian trôi qua nhanh đến khó tin, chỉ còn một tuần nữa là đến sinh nhật cô.

Tô Đường cầm cuốn lịch nhỏ, hí hoáy vẽ từng ngày trôi qua. Ban đầu cô cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, nhưng giờ lại thấy một tuần này sao dài đằng đẵng.

Ba ngày sau khi cuộc họp niên cấp kết thúc, cô bị giáo vụ triệu tập lên văn phòng để “uống trà”. Nửa tiếng trò chuyện mà như dài cả năm, mãi mới thoát ra được, ai ngờ vừa bước vào nhà vệ sinh đã chạm mặt Khâu Cười Cười.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Khâu Cười Cười có một khuôn mặt búp bê với đôi môi đỏ hồng và hàm răng trắng đều, nhưng mỗi khi mở miệng nói chuyện thì lại cay nghiệt đến khó chịu.

Tô Đường không thèm để tâm, đứng trước gương chỉnh lại tóc mái, rồi buộc lên một lọn tóc nhỏ sau gáy.

“Tô Đường, tôi đang nói chuyện với cô đấy!”

Khâu Cười Cười thấy cô phớt lờ mình thì tức đến đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào cô, nghiến răng nói: “Tô Đường, cô có biết tôi ghét nhất điều gì không? Chính là người khác giả vờ không nghe tôi nói!”

“Cô bị câm sao?”

Tô Đường chải tóc xong, phủi tay rồi nghênh ngang lướt qua, hoàn toàn không đoái hoài đến cô nàng kia.

“Aaaaaa, tôi muốn xé nát miệng cô ra!”

Sau lưng vang lên tiếng dậm chân giận dữ của Khâu Cười Cười. Không cần quay đầu lại, Tô Đường cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng phát điên của cô ta.

Cô cố nhịn không cười, nhưng cuối cùng vẫn bật ra một tiếng khúc khích.

Tiêu Từ đã dạy cô rằng, gặp loại người thích gây sự thế này thì phớt lờ là cách hiệu quả nhất. Hóa ra, cách này thực sự có tác dụng hơn cả cãi nhau với cô ta.

Bị Khâu Cười Cười làm náo loạn một trận, tâm trạng vốn dĩ nặng nề khi rời khỏi văn phòng giáo vụ cũng nhẹ nhõm đi đôi chút. Nhưng niềm vui đó chẳng kéo dài được bao lâu…

“Các bạn học, sắp hết tháng rồi, vì vậy ta đã bàn bạc với chủ nhiệm đại cấp bộ. Ngày kia chúng ta sẽ có bài kiểm tra định kỳ. Mong mọi người tranh thủ ôn tập, đừng để kiểm tra xong rồi mới hối hận.”

Lại kiểm tra nữa sao!!

Tô Đường vốn đang cười tươi, khóe miệng lập tức rũ xuống như khổ qua héo. Bên cạnh, Nhan Nhạc Nhạc đập đầu xuống bàn đầy tuyệt vọng. Tô Đường lặng lẽ lật cuốn lịch nhỏ ra xem, đếm ngược khoảng cách đến sinh nhật mình—còn bốn ngày.

:)

Nói một cách nghiêm túc, dù Tô Đường ngày thường hay náo nhiệt nhưng cô không phải học sinh hư hay kém cỏi.

Lớp cô thuộc ban Văn, trong đó có ba lớp được xếp theo thành tích. Lớp của cô là lớp tốt nhất trong ban, còn thành tích của cô thì thuộc mức trung bình khá trong lớp.

Giống như lời của đại cấp bộ, Tô Đường không chỉ thông minh mà còn rất năng động. Nếu cô chịu tập trung vào việc học, chắc chắn có thể vươn lên đỉnh cao của hội học bá. Chỉ tiếc là, cô đã lãng phí thiên phú của mình.

Tô Đường có năng khiếu thiên bẩm về môn khoa học xã hội, dù không chăm chú nghe giảng vẫn có thể đạt kết quả tốt. Thành tích các môn Văn vẫn nằm trong mức ưu tú. Nhưng toán học thì… dù có nghiêm túc nghe suốt cả một tiết cũng chỉ đạt mức trên trung bình chút xíu.

Thời gian kiểm tra luôn là một cực hình. Mãi đến khi vượt qua kỳ kiểm tra tháng, cuối cùng Tô Đường cũng được nghỉ và chào đón ngày sinh nhật của mình. Cô vui sướng thở phào nhẹ nhõm.

Sắp cuối tháng rồi, nên tôi đã bàn bạc với chủ nhiệm khối. Ngày kia chúng ta sẽ kiểm tra tháng. Mong các bạn tranh thủ ôn tập trong mấy ngày này, đừng để đến khi kiểm tra xong mới thấy hối hận.

Lại kiểm tra nữa sao!!

Tô Đường vốn đang cười, khóe miệng lập tức sụp xuống, trông chẳng khác nào ăn phải khổ qua. Bên cạnh, Nhan Nhạc Nhạc thở dài một tiếng, gục đầu xuống bàn. Tô Đường lặng lẽ cầm cuốn lịch nhỏ, lật xem, khoảng cách đến sinh nhật cô chỉ còn bốn ngày.

:)

Nói một cách nghiêm túc, dù Tô Đường ngày thường khá nghịch ngợm, nhưng không phải là học sinh cá biệt hay học kém.

Toàn khối có ba lớp ban Văn, được chia theo thành tích. Lớp của Tô Đường là lớp giỏi nhất, còn cô thì nằm ở mức trung bình của lớp.

Như lời giáo viên đã nói, cô không chỉ thông minh mà còn rất hoạt bát. Nếu chịu dồn hết tâm tư vào học tập, chắc chắn có thể vươn lên nhóm đứng đầu. Nhưng đáng tiếc, cô lại để phí mất tài năng của mình.

Tô Đường bị "thiên khoa" nghiêm trọng. Ngay cả khi không chú tâm nghe giảng, điểm các môn Văn vẫn đạt mức khá. Nhưng môn Toán thì… dù nghiêm túc nghe suốt một tiết, cô cũng chỉ có thể làm được mấy câu cơ bản mà thôi.

Thời gian kiểm tra luôn là quãng ngày đầy căng thẳng. Khi cuối cùng cũng chịu đựng xong kỳ thi tháng, đến ngày sinh nhật của mình, Tô Đường mới có thể thở phào nhẹ nhõm.


Tô Đường là một tay trượt băng lão luyện. Khắp sân băng rộng lớn đều có bóng dáng cô lướt qua nhanh như gió. Trông thì rất ngầu, nhưng cũng không kém phần nguy hiểm.

"Tránh xa cô ấy ra một chút."

Vưu Niệm đang bám vào lan can giữa sân, chậm rãi tập làm quen với mặt băng. Cô vừa lấy hết can đảm buông tay thử trượt được vài bước, thì suýt chút nữa đã bị Tô Đường lao tới đâm trúng.

Vưu Niệm ngẩng đầu, đối diện ngay với ánh mắt khó lường của Bùi Nhiên. Cô cúi xuống, không nói gì.

"A——"

Bên kia, Tô Đường vừa nhận ra suýt nữa va phải Vưu Niệm, định quay đầu lại. Nhưng không ngờ ngay góc sân đột nhiên có một người xuất hiện.

Cô không kịp phanh, cả hai hét lên rồi đâm sầm vào nhau, ngã sõng soài trên mặt băng.

"Khâu, Khâu Cười Cười?!"

Đầu gối bỏng rát khiến Tô Đường nhăn mặt. Dưới ánh đèn, cô cúi xuống nhìn, phát hiện da chỗ đầu gối đã bị cọ rách một mảng lớn, máu chảy ra không ngừng.

Nhiều máu như vậy, không biết cô phải ăn bao nhiêu mới bù lại được đây.

"Tớ, tớ không cố ý..."

Khâu Cười Cười dường như cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Cô bị thương nhẹ hơn Tô Đường, nhưng sắc mặt trắng bệch, chiếc váy trắng dính đầy bụi, trông rõ ràng đã bị dọa đến đờ người.

"Để tôi đưa cô ấy đi xử lý vết thương trước."

Người chạy đến đầu tiên là Tiêu Từ. Nhìn thấy đầu gối Tô Đường bê bết máu, anh lập tức bế bổng cô lên.

Tô Đường đau đến nín thở, nhưng vẫn cố nhe răng nhăn mặt dặn dò đám bạn:

"Tớ đi một chút rồi về! Mọi người cứ đi trước, lát nữa tớ băng bó xong sẽ tìm các cậu!"

"Không ai được phép đi đâu hết! Chúng ta phải chiến đấu tới bình minh!!"

"......"


Tác giả có lời muốn nói:

Tô Đường: Oa, chân chảy máu rồi! Phải nhờ anh trai bế lên cao một cái mới được~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play