Xong.

Hai người này.

Đâu là tên điên!

Nghe lời người trung niên nói, trên mặt ba người Liễu Bạch Mục

không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Chính mình còn khó giữ, hai tên điên này lại còn dự định thả hết

lệ quỷ trong địa lao.

Mặc dù không biết có bao nhiêu lệ quỷ ở đây, nhưng rất rõ ràng

số lượng không phải ít.

Nếu tất cả những thứ đó được thả ra, thì thành phố Đại Đông coi

như xong đời, rốt cuộc hai người này đang nghĩ gì?

"Đầu là tên điên."

Trong lòng mấy người đều có suy nghĩ như vậy.

"Ta nghĩ ngươi đã lầm một điểm."

Nhìn vẻ mặt có chút điên cuồng của người trung niên, Tô Viễn

vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tính, nói:

"Ta chưa từng nghĩ sẽ thả lệ quỷ ra, mà là những lệ quỷ ở đây,

đều thuộc về ta, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Nghe lời nói của Tô Viễn, nụ cười trên mặt người trung niên dần

thu lại. Nếu thật như vậy, thì hành vi của hai bên quả thật mâu

thuẫn với nhau.

Không đúng, theo lý mà nói thì phải mâu thuẫn với nhau mới

đúng.

Bởi vì mục đích của bản thân hắn đến đây, ngoài việc muốn có

được chiếc đồng hồ quả lắc thần bí kia, thì cũng là vì những lệ

quỷ trong nhà cổ này.

Chỉ khi thả hết lệ quỷ trong nhà cổ ra, mới có thể giúp hắn hoàn

thành một bước nhảy vọt về mặt thực lực.

Bởi vì hắn chính là Trân Kiều Dương!

Người nuôi quý Trân Kiều Dương. Trong thời đại hắn hoạt động,

đã có một câu nói kinh khủng lưu truyền trong giới linh dị:

"Người sống chỉ gặp quỷ, sinh tử không gặp người nuôi quỷ."

Cho nên hắn có ngoại hiệu là người nuôi quỷ.

Khi bên cạnh không có lệ quỷ, so với người như Tô Viễn, hắn có

phần yếu hơn, vì vậy hắn mới cần bức thiết những lệ quỷ bị giam

giữ trong phòng giam này để khôi phục thực lực.

Nghe lời Tô Viễn nói, Trân Kiều Dương liền ý thức được có lẽ giữa

hắn và đối phương đã tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa.

Mục đích của cả hai đều là biến lệ quỷ thành của riêng mình, ít

nhất phải quyết đấu một trận để phân định thắng bại mới quyết

định được ai sẽ có tiếng nói.

Tô Viễn mang lại cho hắn cảm giác rất nguy hiểm, nhưng vẫn

chưa đến mức khiến Trần Kiêu Dương trực tiếp quỳ xuống nhận

thua cầu xin tha thứ.

Đó là sự tôn nghiêm của một người ngự quỷ có uy tín lâu năm.

Bản thân có thể tung hoành một thời đại, cho dù đối diện với

người ngự quỷ đỉnh cao của thời đại này, cũng không nhất định

sẽ thua.

Mang theo ý nghĩ đó, Trân Kiều Dương cười hắc hắc nói:

"Người trẻ tuổi này trông còn rất trẻ, khẩu khí lại lớn đến vậy. Giờ

đây, người ngự quỷ đều ngạo mạn thế sao? Trong căn nhà này

nhiêu lệ quỷ như vậy, ngươi chắc rằng một mình có thể thu phục

hết?"

Đối mặt với ngữ khí không thiện ý của Trân Kiêu Dương, Tô Viễn

không có chút nào sợ hãi, mà phát ra một tiếng cười lạnh:

"Việc có thể thu phục hay không không phải chuyện ngươi cần

suy nghĩ.

Trái lại, ngươi khiến ta nhớ đến một vài chuyện.

Nếu ta không đoán sai, ngươi là Trân Kiều Dương đúng không?

Người nuôi quỷ Trân Kiều Dương, Người sống chỉ gặp quỷ, sinh tử

không gặp người nuôi quỷ?" Nghe Tô Viễn nói ra câu này, sắc mặt

Trân Kiêu Dương không nhịn được mà thay đổi, dường như cũng

không ngờ rằng thân phận của mình lại dễ dàng bị người khác

nhận ra như vậy.

Đó vốn là một cái tên và ngoại hiệu đã bị lãng quên, không ai

nhớ đến, cũng không ai biết, bởi giới linh dị vốn là như vậy.

Thời gian có thể vùi lấp mọi thứ, cũng có thể khiến người ta lãng

quên tất cả, không ai sẽ nhớ đến một người đã biến mất trong

thế giới linh dị.

Đó mới là nhân gian chân thực.

Ngươi nói không sai.

Không nghĩ rằng sau một thời gian dài như vậy, vẫn còn người có

thể nhớ đến tên của ta."

Trên mặt Trân Kiêu Dương lộ ra vài phần hoài niệm và cảm khái,

dường như đã rất lâu rôi không có người gọi hắn như vậy.

Nhìn mùi thuốc súng dường như càng lúc càng nồng nặc, ba

người Liễu Bạch Mục bên cạnh khẽ động thần sắc.

Chuyện này có phải sắp đánh nhau rồi không?

Nếu thật sự đánh nhau, nói không chừng đây chính là cơ hội của

bọn họi

Chỉ cần nghĩ đến cũng khiến người ta phấn chấn, một người là

người ngự quỷ đỉnh cao của thời đại hiện tại, còn một người là từ

thời đại trước lưu lại, cả hai giao chiến, chắc chắn sẽ vô cùng đặc

sắc.

Đối với ý nghĩ của những kẻ nhỏ nhoi kia, Tô Viễn không thèm để

ý, hắn chăm chú nhìn chằm chằm Trân Kiều Dương trước mặt,

ngữ khí vẫn hờ hững.

"Danh hiệu chẳng có gì quan trọng, chỉ là người ngoài tán tụng

hão huyền.

Không có danh hiệu cũng chưa chắc là kẻ yếu, danh tiếng càng

vang dội, trong mắt ta, cũng chưa chắc đã mạnh đến đâu.

Nếu không, ngươi cũng đã chẳng bị giam giữ trong địa lao của

Vương gia."

Nghe đến đây, trên mặt Trân Kiêu Dương lộ ra một chút tức giận.

Lúc này, hắn cũng bỏ đi vẻ hòa nhã lúc trước, ánh mắt hăn học

nhìn chằm chằm vào Tô Viễn.

"Nếu không phải năm đó đôi phu phụ đời thứ hai của Vương gia

giở trò lừa gạt, khiến ta bị nhốt ở đây, sao có thể để ngươi lớn

tiếng nói những lời không suy nghĩ này.

Lão tử lúc đó liên hệ với lệ quỷ, ngươi còn không biết đang ở nơi

nào!"

"Phải không? Vậy ta thật sự rất hiếu kỳ, không biết ngươi bây giờ

còn lại bao nhiêu phân sức mạnh của ngày trước? Có thể cho ta

được chứng kiến không?”

Nói đến đây, cuộc đối đầu đã không thể tránh khỏi.

Bất kể là Tô Viễn hay Trân Kiều Dương, cả hai đều hiểu rằng chắc

chắn phải đánh một trận, chỉ là đối với Trân Kiêu Dương mà nói,

hắn giờ phút này cũng không nắm chắc liệu có thể đối phó với Tô

Viễn hay không.

Dù sao sở trường của hắn là điêu khiển lệ quỷ, nếu không thì sao

lại có ngoại hiệu "Người sống chỉ gặp quỷ, sinh tử không gặp

người nuôi quỷ”.

Nhưng giờ đây hắn mới vừa thoát khỏi giam câm, trong tay căn

bản không có nhiều lệ quỷ để điều khiển.

Nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc hắn có thể vượt qua được

người trẻ tuổi trước mặt.

Mặc dù rất rõ ràng tình trạng của bản thân, nhưng trên mặt Trân

Kiêu Dương lại không hề lộ ra bất kỳ biểu hiện nào, ngược lại còn

mang dáng vẻ kiêu ngạo, cổ hủ:

"Người trẻ tuổi, mặc dù ngươi cũng không tệ, nhưng tuổi vẫn còn

quá trẻ.

Chỉ dựa vào ngươi mà muốn giao đấu với ta, vẫn còn non lắm."

Lời nói vang lên trong không gian tĩnh lặng, giống như một vị tiền

bối có uy tín, khiến không ai dám chất vấn.

Nhưng thực tế, Trân Kiều Dương đã sớm âm thâm đánh giá Tô

Viễn, chỉ cân đối phương toát ra một chút vẻ kiêng dè, hắn sẽ lập

tức tiếp tục lừa dối, kéo dài thời gian.

Trong tay hắn lệ quỷ chưa đạt đủ số lượng cần thiết, tốt nhất là

không nên va chạm với người này, tránh bị người trẻ tuổi loạn

quyên đánh chết sư phụ.

Nhưng đáng tiếc là, từ đầu đến cuối, hắn không thấy trên mặt Tô

Viễn xuất hiện chút thân sắc sợ hãi nào, ngược lại là vẻ nghiền

ngẫm, giống như mèo vờn chuột.

Trước kia khi hắn còn là người nuôi quỷ đầy uy phong, đã từng

dùng ánh mắt này để trêu đùa người khác, nên hắn không xa lạ

gì với cảm giác này.

Chỉ là giờ đây tình huống đã đổi ngược.

Đối phương là mèo, còn hắn mới là chuột.

"Ồ? Phải không? Vậy lão tiền bối không ngại chỉ dạy cho hậu bối

này một chút, làm sao để không còn non nữa? Xin được chỉ giáo,

đừng có giả làm heo để ăn hổ, kẻo giả lâu quá lại thành heo thật.

Tô Viễn chậm rãi nói, đồng thời lấy ra một chiếc đinh quan tài vết

rỉ loang lổ, dùng quần áo không ngừng lau sạch vết máu trên đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play