Không chút do dự, Tô Viễn nhìn thấy Dương Gian trực tiếp vung

đao bổ ra, trong nháy mắt đã xử lý con quỷ kia.

Do bị tách ra, cấp độ linh dị giảm xuống, lệ quỷ lập tức mất đi

khả năng hành động, ngay lúc đó, trên người Dương Gian cũng

xuất hiện những vết thương không rõ nguyên nhân.

Đó là cái giá phải trả khi sử dụng đao bổ củi.

Còn thân ảnh khác đang dạo quanh lại trông càng quỷ dị hơn.

Đi lại lảo đảo trên đường, bộ pháp cứng đờ, trên người thì nhuốm

đầy máu tươi và máu còn đang nhỏ giọt.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện đó chỉ là một lớp da người

mỏng, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có thân thể, không

có đầu.

Da người đang tung bay, mơ hồ nhìn thấy một hình xăm trên đó.

Dường như đây là lớp da bị xé rách từ trên cơ thể một người

sống, đồng thời còn giữ lại bốn ngón tay khô gây, trông vô cùng

dữ tợn và khủng bố.

Giờ khắc này, lớp da người đang lướt tới phía một người vô cùng

hoảng sợ, rõ ràng là chuẩn bị tấn công.

Người đó hoảng hốt hét lên, rồi co quắp ngồi xuống đất, toàn

thân run rẩy.

Ngay khi lệ quỷ chuẩn bị tiếp cận người sống, chỉ trong chớp mắt,

người sống đã biến mất, thay vào đó là một thân ảnh quỷ dị.

Một bàn tay đen sì siết chặt vật thể quỷ dị này.

Ngay lập tức, sự dị thường dừng lại.

"Trương Hàn quỷ sao?"

Dương Gian mặt không biểu cảm, dường như việc Trương Hàn

chết không có chút ảnh hưởng nào tới hắn.

Trương Hàn sau khi chết có thể phục sinh thông qua Quỷ Kính,

nhưng nếu không có ai trông coi sau khi phục sinh, kết cục của

hắn chỉ sợ sẽ rất thảm.

Quỷ Kính phục sinh bằng cách phóng thích một con quỷ, và nếu

sau khi phục sinh không có ai chăm sóc, người ngự quỷ sẽ trở

thành người bình thường và lại bị quỷ trong Quỷ Kính bắt đi.

Với tình hình ở thành phố Đại Xương hiện tại Dương Gian không

hi vọng quá lớn về khả năng sống sót của Trương Hàn.

Sau đó, hắn cuốn lớp da người lại và nhét vào trong một cái hộp

vàng.

Tiếp tục tìm kiếm tung tích của Phùng Toàn.

Quỷ Nhãn thăm dò tất cả. Rất nhanh, hắn đã thấy Phùng Toàn ở

đó.

Một ngôi mộ tổ tiên nằm ngay giữa đường trông võ cùng đột

ngột, trên đỉnh ngôi mộ lộ ra một cái đầu người chết dính đầy

bùn đất.

Đó là Phùng Toàn.

Giờ khắc này, hắn đang hôn mê bất tỉnh.

Hắn bị Quỷ Xe Buýt đụng.

Nhìn thì có vẻ như đã chết, nhưng thực ra lệ quỷ vẫn chưa hoàn

toàn phục hôi.

Hắn chỉ là hôn mê, và con quỷ trong cơ thể mất đi cân bằng,

không thể khống chế.

Nhưng hắn khá may mắn. Quỷ Sương Mù và đất mộ phân đều

đang thức tỉnh, nhưng dường như mộ phần đã tiếp nhận va chạm

từ Quỷ Xe Buýt, chứ không phải Quỷ Sương Mù.

Nếu mộ phân phục hồi, Phùng Toàn lúc này chắc chắn đã bị chôn

vùi hoàn toàn.

Và một khi bị vùi xuống, việc thoát ra là điêu không thể.

Hiện tại, tình huống này đã đủ thảm.

Tô Viễn đi vòng quanh mộ phần, miệng tấm tắc tỏ ra kinh ngạc.

Mộ phần này không đơn giản, hơn phân nửa có liên quan đến chủ

nhân ngôi mộ La Thiên. Có lẽ đất mộ phân này chính là linh dị

của La Thiên sau khi chết được tách ra, một phần quỷ không

hoàn chỉnh bị điều khiển.

Dù người đó mạnh mẽ đến đâu, dù là nhân vật đỉnh tiêm, cũng

sẽ bị linh dị đáng sợ nuốt chứng, cuối cùng chỉ có thể tàn lụi như

lá rụng mùa thu.

Đó là sức mạnh của thời gian, không ai có thể chống lại, ngay cả

người ngự quỷ cũng không được.

Sau đó, Tô Viễn động thủ.

Hắn lấy điện thoại ra, từ trên xuống dưới, chụp Phùng Toàn liên

tục, tiếng "răng rắc" không ngừng vang lên.

Dương Gian kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng cũng không ngăn

lại.

'Ngươi đang làm gì?”

"Chụp ảnh thôi!"

Tô Viễn cũng không quay đầu lại mà nói:

Ngươi có tin không, những tấm hình này có thể để ta ăn ké một

năm.

Nếu Phùng Toàn không mời ta một bữa ăn ngon, ngày mai ta sẽ

đăng những tấm hình này lên bộ khiếp sợ của trang nào đó, tiêu

đề ta đã nghĩ xong rồi, sẽ là Khiếp sợi Một người họ Phùng ngự

quỷ lại gặp thảm cảnh bị ba nam nhân độc thủ, rốt cuộc là lòng

người suy đồi hay đạo đức bị đánh mất Dương Gian trâm mặc.

Có vẻ như hắn không thể hiểu nổi cách suy nghĩ "kỳ quái" của Tô

Viễn, chỉ nhíu mày, sau đó dùng Quỷ Nhãn dòm ngó tình trạng

của Phùng Toàn.

Tình trạng của Phùng Toàn rất tệ, trong cơ thể hắn toàn là đất

mộ phần, đến cả đầu óc cũng không còn, chỉ còn lớp da người

vẫn giữ nguyên dáng đầu.

Nếu lúc này mà lôi Phùng Toàn ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ chết

ngay lập tức, không có khả năng sống sót.

Giờ phút này hắn còn sống là nhờ sự cân bằng chưa hoàn toàn bị

phá vỡ, vì quá trình phục hồi của lệ quỷ cần thời gian. Nhưng nếu

không có gì bất ngờ xảy ra, Phùng Toàn cũng khó mà tỉnh lại, hắn

đang ở ngưỡng cửa của cái chết.

Đặt điện thoại xuống, Tô Viễn nhìn Dương Gian nói:

Đừng nhìn nữa, không cứu được đâu, cứ chờ chết thôi.

Đến cả Hoa Đà hay Biển Thước đến đây cũng phải trợn tròn mắt,

Vương Tiểu Minh nhìn cũng chỉ biết lắc đầu rồi giam lại để nghiên

cứu thôi, không cứu được đâu.

Trừ phi ngươi để hắn điều khiển con quỷ thứ ba, một lần nữa tìm

lại sự cân bằng, để hắn tỉnh lại từ biên giới của cái chết."

Nghe vậy, Dương Gian chìm vào suy nghĩ.

Dường như lời nói của Tô Viễn đã tác động đến hắn, hắn bắt đầu

suy nghĩ về loại quỷ nào có thể tạo ra sự cân bằng để cứu Phùng

Toàn, người chỉ còn lại lớp da và một cái đầu.

Phải biết rằng điều khiển lệ quỷ là một việc vô cùng khó khăn, có

những con quỷ mà sau khi điều khiển chỉ làm người đó chết

nhanh hơn, không có khả năng kéo dài sự sống.

Do đó, cần phải lựa chọn cẩn thận.

Trong tay Dương Gian có rất ít lệ quỷ bị giam giữ, lựa chọn không

nhiều.

"Phùng Toàn vốn rất ưu tú, cả vê thực lực lẫn tâm trí đều đủ

mạnh, cứ như vậy mà chết thì thật đáng tiếc.

Ta sẽ thử một lần, có lẽ sẽ có cách cứu Phùng Toàn.'

Nhìn thoáng qua Phùng Toàn vẫn hôn mê bất tỉnh, Dương Gian

chậm rãi nói, như thể đã nghĩ ra biện pháp.

Giờ phút này, cái đầu của Phùng Toàn lộ ra ngoài vẫn đang chìm

xuống, đất mộ phần đã chôn đến vị trí cằm, và quá trình này vẫn

tiếp tục, chỉ có điều tiến độ rất chậm.

"Được thôi, ta cũng ra tay góp sức, tiện thử chút đồ mới."

Nói rồi, Tô Viễn như nhớ ra điều gì đó, chậm rãi đi tới trước ngôi

mộ, lấy ra một cái bình nhỏ.

Trong bình chứa chất lỏng không rõ màu đỏ sậm biến đen, tỏa ra

cảm giác bất tường.

Sau khi mở nắp, Tô Viễn đổ một giọt chất lỏng lên đầu Phùng

Toàn.

Ngay lập tức, có thể thấy rõ, tốc độ chìm của đầu Phùng Toàn

ngừng lại, vấn đề phục hồi của lệ quỷ được tạm thời đình chỉ,

không còn tiếp tục nữa.

Tuy nhiên, điều này chỉ có thể ổn định tình thế, chứ không thể

giải quyết triệt để vấn đề.

Nhưng đối với Tô Viễn mà nói, điều này đã đủ làm hài lòng.

Đây là món đô mới được chế ra, tên rất quỷ dị, gọi là "Vong

Xuyên Thủy,' có thể áp chế quá trình phục hồi của lệ quỷ, thậm

chí có thể khiến lệ quỷ rơi vào trạng thái trâm tịch.

Tuy nhiên, loại áp chế này phải trả giá đắt, vì trong quá trình áp

chế phục hồi của lệ quỷ, ý thức của người cũng bị áp chế tương

tự, trở nên giống như xác chết, không có nhiều khác biệt.

Đồng thời, loại áp chế này cũng rất dễ bị gián đoạn bởi tác động

từ bên ngoài, chỉ có thể sử dụng trong những thời điểm đặc biệt

quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play