Đối với người mới đến mà nói, giao dịch này từ đầu đến cuối đều

có lợi cho hắn.

Thực ra ngay từ đầu hắn cũng không có ý định ra tay với những

người này, dù biết họ đang hành động cùng một mục đích, nhưng

xét cho cùng thì cũng không liên quan gì đến hắn.

Hắn và Hứa Phong đều quen biết nhau trên chiếc xe buýt linh dị

đó, chỉ khác nhau ở chỗ hắn lên xe sớm hơn Hứa Phong.

Cùng chờ một thời gian rất dài mới xuống xe, điều đó khiến con

quỷ của hắn rơi vào trạng thái chết máy ở một mức độ nào đó.

Gần như đồng nghĩa với việc trở thành một loại dị biệt khác.

Chính điêu này cũng là lý do hắn có gan can thiệp vào chuyện

này.

Sức mạnh đến từ năng lực, tự tin rằng dù không bằng Dương

Gian nhưng cũng không cách biệt quá xa, chí ít vẫn đủ khả năng

tự vệ và chạy trốn.

Nhưng bây giờ, tình huống lại khác.

Dương Gian hư hư thực thực có vấn đề, ở đây gây ra động tĩnh

lớn như vậy mà hắn lại từ đầu đến cuối không xuất hiện, điều này

đã đủ để chứng minh rất nhiều thứ. Nếu phải đối mặt với một đội

trưởng Tổng bộ toàn thịnh, hắn tự nhiên sẽ không làm loại hành

động liều lĩnh này, nhưng nếu đối phương bộc lộ sự yếu ớt, thì

không thể trách được người khác.

Thế giới này chính là tàn nhẫn như vậy, mạnh được yếu thua, kẻ

thắng sống, một khi nhược điểm của ngươi bị lộ ra, lập tức sẽ có

một bầy linh cẩu cùng nhau xông tới.

Một đội trưởng Tổng bộ có bao nhiêu đồ tốt, điều này không cần

nghĩ cũng biết, khi có sức mạnh bảo vệ những thứ đó thì tự nhiên

có thể bình an vô sự, nhưng khi ngươi yếu đuối và bị phát hiện,

thì những báu vật đó dĩ nhiên là để dành cho người có duyên.

"Cho các ngươi một cơ hội, nếu biết điều thì bây giờ quỳ xuống

xin tha, rôi cuốn xéo khỏi đây càng xa càng tốt, ta sẽ bỏ qua cho

các ngươi.

Nếu còn cố chấp, thì đều phải chất."

Gương mặt đầy sưng phù, làn da hiện lên màu đỏ tím kỳ lạ của

người đàn ông nói bằng giọng trì độn với Lý Dương và những

người khác.

Hắn nói như vậy, nhưng thực chất là không muốn giết chết những

người phụ trách của Tổng bộ này.

Không giết người? Cho dù có cướp lấy đồ của đội trưởng, chuyện

này cũng sẽ không nghiêm trọng đến đâu, Tổng bộ sẽ chỉ đối phó

với Liêu Phàm và Hứa Phong, hai tên hung thủ giết người, mà

không tập trung vào hắn.

Cũng không phải hắn ra tay với Dương Gian, nhiều lắm chỉ là lấy

đi chút đồ mà thôi, không có vấn đề gì lớn.

Ngoại trừ việc đắc tội với Dương Gian, còn nếu giết Dương Gian

cùng những người phụ trách này, tính chất và hậu quả sẽ hoàn

toàn khác, Tổng bộ chắc chắn sẽ truy xét đến tận cùng.

Cân nhắc lợi và hại, hắn đã ước lượng rõ ràng trong lòng.

Đáng tiếc, Lý Dương và những người khác lại đưa ra đáp án khiến

hắn thất vọng, cho dù bị sức mạnh linh dị ăn mòn, nhưng họ từ

đầu đến cuối vẫn không quỳ xuống cầu xin tha mạng.

"Thứ không biết sống chết, vậy thì chết ở đây đi."

Nhìn bộ dạng khó chịu của bọn họ, người đến lạnh lùng nói,

những người kia dưới sự ăn mòn của linh dị đã mất khả năng

hành động, không có cách nào tạo ra bất kỳ cản trở gì với hắn.

Đi thôi, giờ là lúc thu hoạch.

Nghe vậy, Hứa Phong lập tức nhíu mày:

"Không phải đã nói giết bọn chúng saol" "Trúng linh dị của ta,

thân thể bọn chúng sớm muộn cũng sẽ mục rữa, không sống

được lâu đâu, kết quả cũng như nhau."

Người đàn ông tên Cố Thành nói bằng giọng trì độn,Hơn nữa

đừng quên, giờ đã có không ít người chết, đến lúc đó ác quỷ hồi

sinh sẽ là một phiền toái lớn.

Một khi bị quỷ để mắt đến, ngươi có chắc là ngươi có thể trốn

thoát được không?"

Đã vậy, tại sao không giữ bọn chúng lại, để chúng đi đối phó với

lệ quỷ hồi sinh, hơn nữa không nắm chặt chút thời gian này,

ngươi chắc chắn Tổng bộ sẽ không phái người đến chi viện sao?”

Hứa Phong nghe vậy trâm mặc, hắn hiểu rằng đó chỉ là cái cớ,

đối phương chủ yếu vẫn muốn nhanh chóng chiếm lấy linh dị vật

phẩm, sợ rằng đến lúc đó lại có biến cố khác xảy ra, khiến chuyến

đi này trở thành công cốc, không thu được lợi lộc gì mà lại tốn

công vận dụng linh dị lực lượng.

Nhưng người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, đối

phương mạnh hơn mình, lời nói chính là lý lẽ, vì vậy hắn chỉ có

thể miễn cưỡng đồng ý.

"Được thôi, ta biết văn phòng của Dương Gian ở đâu."

'Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.

Sau đó mấy người lên chiếc taxi kia, nghênh ngang rời đi, chỉ để

lại Lý Dương và Huỳnh Tử Nhã giấy giụa trong đau đớn.

Nhìn bọn hắn rời đi, Lý Dương trong đau đớn lấy ra một chiếc

điện thoại di động, gọi một cuộc gọi.

Một chiếc taxi cũ kỹ, gân như đã báo hỏng, đột ngột xuất hiện

trên đường phố thành phố Đại Xương, đồng thời với tốc độ cực

nhanh chạy đến cổng Thượng Thông cao ốc và dừng lại.

Xe vừa dừng.

Ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiêu người.

Ai cũng biết cổng công ty là cấm dừng xe, chỉ duy nhất một chiếc

có thể dừng lại, đó chính là xe của Dương tổng. Vì vậy, khi chiếc

xe kỳ lạ này dừng lại, lập tức có bảo vệ đi tới.

"Xin lỗi, hai vị không được dừng xe ở đây, làm ơn lập tức chuyển

xe đi nơi khác.

Liêu Phàm, Hứa Phong và Cố Thành bước xuống xe.

Khi bảo vệ nhìn thấy Hứa Phong với bộ dáng như một cái thây

khô, lời nói lập tức nghẹn lại trong miệng, sau đó con ngươi co

rụt lại, vô thức lùi lại liên tục.

Hắn không phải là bảo vệ bình thường, mà là nhân viên phá án

đường đường chính chính, lúc này đã nhận ra tình hình không

đúng, lặng lẽ nhấn nút khẩn cấp ở bên hông, không bao lâu sau,

một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, chững chạc điềm đạm

bước nhanh ra từ bên trong công ty.

"Hứa Phong? Ngươi đến đây làm gì? Ta là Chương Hoa, liên lạc

viên của Tổng bộ."

Hiển nhiên, hắn nhận ra Hứa Phong, dù sao người này trước đó

cũng là phụ trách của Tổng bộ, và có hồ sơ liên quan.

Hứa Phong liếc nhìn:

"Không liên quan đến ngươi, nếu không muốn chất thì đừng cản

chúng ta."

Nói xong, hắn cũng không dây dưa dài dòng, trực tiếp xông vào.

Bọn họ giờ đã hoàn toàn xác nhận, Dương Gian thực sự có vấn

đề, và là vấn đề rất nghiêm trọng, thậm chí có thể đã chết, vậy

nên họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nhất định phải nhân cơ hội này lấy đi linh dị vật phẩm trong tay

Dương Gian, một đội trưởng cất giữ, nghĩ thôi cũng biết là rất

phong phú, nên bọn họ quyết định phát tài.

Nhưng Chương Hoa lúc này lại cắn răng chặn trước mặt ba người,

đồng thời rút súng ra:

Ta khuyên các ngươi dừng ngay hành động này, nếu không ta sẽ

nổ súng."

"Không biết sống chất."

Hứa Phong nhìn Chương Hoa một cái, ánh mắt lạnh lẽo và vô

cảm. Sau một khắc.

Chương Hoa toàn thân cứng đờ, đứng yên tại chỗ không nhúc

nhích.

Cơ thể quái dị vặn vẹo.

Rắc rắc.

Xương cốt toàn thân liên tục gãy, máu tươi từ miệng tràn ra, vô

lực ngã xuống đất.

Hắn đã trực tiếp vận dụng sức mạnh linh dị để giết chết người.

Sau đó, không còn ai dám nhảy ra nữa, hiệu quả răn đe đã khiến

ba người đi thẳng lên tâng cao nhất.

Đáng tiếc là lại vô hụt, trong văn phòng của Dương Gian không

có ai, dường như hắn đã sớm biết bọn họ sẽ đến, đã chạy trốn từ

trước.

'Có một cái phòng an toàn."

Sau khi kiểm tra sơ qua, phòng an toàn đã bị phát hiện, cửa

phòng bị vặn vẹo biến dạng, như thể đang bị một sức mạnh linh

dị vô hình vặn xoắn, rất nhanh đã bị tổn hại, cuối cùng một tiếng

"bịch", cửa phòng sụp đổ.

Quỷ Ôm Người ngoài khả năng ảnh hưởng từ linh dị lực, bản thân

lệ quỷ cũng sở hữu sức mạnh đáng sợ khó mà tưởng tượng nổi,

đủ để ngang ngược phá hủy cửa phòng an toàn.

Nhưng mà đồ vật trong phòng lại không có nhiều, chỉ có một cỗ

quan tài bằng gỗ và một tấm gương được che phủ bởi miếng vải

đen.

"Dương Gian liệu có phải nằm trong quan tài này không?”

Hứa Phong bước nhanh đến, trực tiếp nhấc nắp quan tài gỗ.

Đối với Dương Gian, hắn hận thấu xương, trước đây đã từng chịu

bao nhiêu khổ sở trong Quỷ Xe Buýt do hắn gây ra, hơn nữa còn

bị truy nã.

Loại thù hận này không thể nói là không sâu sắc.

Khi mở quan tài ra, một luồng thi khí hôi thối xộc vào mũi.

Bên trong lạnh lẽo và tối đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong

quan tài nằm một thi thể mọc đầy lông đen kỳ di.

Thi thể này có nhiều chỗ bị hư thối nghiêm trọng, nhưng có một

số nơi lại không hê có dấu hiệu hư thối, bảo tôn hoàn hảo.

Hứa Phong cau mày quan sát một chút, rôi lùi lại vài bước.

"Không phải Dương Gian, là một con quỷ, không biết vì lý do gì

mà rơi vào trạng thái chết máy, tạm thời không có linh dị phản

ứng.

Có cân mang đi không?"

"Thứ không xác định thì không nên đụng vào, tránh việc xuất

hiện chuyện ngoài ý muốn và nguy hiểm.

Mang cái gương này đi, rồi đến Quan Giang cư xá xem.

Dương Gian đang ở Quan Giang cư xá, nếu hắn không ở công ty

thì chắc chắn đang ở nhà, đến đó có thể thu hoạch thêm nhiều

thứ.

Mang hết tất cả linh dị vật phẩm có thể lấy đi trong phòng an

toàn, ba người lập tức tiến đến Quan Giang cư xá.

Rất nhanh, khi chiếc xe đến nơi,

Trước cổng cư xá không có một ai.

Có vẻ như đã sớm nhận được tin tức mà rút đi hết, dù sao những

người bình thường khi đối diện với người ngự quỷ thì cũng không

thể làm được gì, ngược lại còn tăng thêm thương vong vô tội.

Liêu Phàm lúc này đột nhiên giãm mạnh phanh, chiếc taxi cũ kỹ

phát ra âm thanh kì dị, xe dừng lại.

"Sao thế?"

"Có biến."

Liêu Phàm nắm tay lái, chăm chú nhìn phía trước.

Trước mặt xe taxi có một người đứng quay lưng lại, không nhúc

nhích, trông vô cùng quái di.

Dù nhìn giống người, nhưng không bằng nói nó giống một con

quỷ thì phù hợp hơn, bởi vì rõ ràng đang là ban ngày, nhưng

xung quanh nơi người kia đứng lại vô cùng tối tăm, như thể bị

một loại sức mạnh nào đó ảnh hưởng.

Liêu Phàm bật đèn xe taxi chiếu thẳng về phía người đó.

Ánh đèn vàng ảm đạm chiếu sáng rất rõ vào ban ngày, như ánh

đèn ban đêm tạo thành hai chùm sáng.

Đèn chiếu lên người đó, nhưng lại xuất hiện một cảnh tượng kinh

dị, ánh đèn từ chiếc xe linh dị này hoàn toàn không thể chiếu rõ

người kia, thậm chí còn không xuyên qua được bóng tối xung

quanh.

Ánh đèn chiếu vào, giống như bị nuốt chứng, tựa như trâu đất

xuống biển, trong khoảnh khắc liên biến mất vào hư vô. "Rốt

cuộc đây là người hay là người ngự quỷ? Phải làm gì bây giờ?”

Quan sát một lúc, trong lòng Liêu Phàm cảm thấy bất an, hỏi.

Hứa Phong bên cạnh lại hiện lên nét điên cuồng trên mặt:

"Xông lên! Đâm chết thứ quỷ này!"

Dựa vào hiểu biết của hắn về chiếc xe linh dị này, dù là quỷ thật

sự bị đâm phải, ít nhất cũng phải nửa ngày không thể cử động,

người ngự quỷ càng có xác suất lớn bị đâm chết ngay.

Cứ thế này, thì còn gì phải sợ.

-ĐiI Đâm tới thôi!”

Ánh mắt của Liêu Phàm hiện lên vẻ điên cuồng, buông phanh ra,

đạp mạnh chân ga.

Chiếc ô tô cũ kêu ầm lên.

Ống bô xe phun ra khói dày đặc, trong khói mang theo mùi hôi

thối như thi thể đang phân hủy.

Ngay lập tức, chiếc ô tô lao vút đi, không biết chiếc xe này lắp

loại động cơ gì mà sức mạnh lại kinh ngạc như vậy.

Mặc dù như thế, bóng người kia vẫn không có chút nào né tránh,

dường như cố ý đứng tại chỗ chờ chiếc xe đâm tới, như thể đang

đóng vai người bị đụng.

Liêu Phàm lúc này cảm thấy không ổn, nhưng Quỷ Xe Taxi đã

được khởi động, người ngôi trong xe thì tương đối an toàn, và

trước đây mỗi lân đâm người đều là trăm phát trăm trúng, vì thế

không có lý do gì để vì một chút nghi ngờ mà lùi bước.

"Âm!"

Sau một khắc.

Tiếng vang thật lớn vang lên.

Chiếc taxi giống như con ngựa hoang mất cương, đâm vào mục

tiêu trước mắt, phát ra tiếng va chạm khủng khiếp, đây là sự va

chạm giữa hai thế lực linh dị.

Một cảnh tượng khiến người ta phải mở to mắt kinh ngạc xuất

hiện, chiếc taxi như đâm vào một bức tường vô hình, lập tức rơi

vào tình trạng thê thảm. Động cơ phát ra âm thanh kỳ quái,

giống như lệ quỷ đang gào thét, và ngay sau đó mất hết động

lực, giống như bị một sức mạnh nào đó can thiệp, không thể hoạt

động bình thường.

Đâu xe càng lún sâu hơn phân nửa, như thể chịu một tổn thương

không thể kháng cự, nắp xe trước bị bật lên, lộ ra bên trong đầy

các linh kiện rỉ sét.

Nhìn lại người bị đâm kia, lại chẳng hề bị tổn thương, thậm chí

không nhúc nhích, cũng không có dấu hiệu lùi lại.

"Chuyện này... Sao có thể như vậy! Đây là trò đùa gì chứ?"

Thấy cảnh này, lái xe Liêu Phàm vừa kinh hãi vừa giận dữ, từ khi

sở hữu chiếc Quỷ Xe Taxi đến nay, đây là lân đầu tiên hắn gặp

tình huống này, chưa từng có lệ quỷ nào bị đâm mà vẫn đứng

vững.

Lúc này, bên cạnh Hứa Phong lại phát ra tiếng khô khốc:

"Là Tô Viễn... Đáng chết! Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây!"

Trong lời nói lộ ra sự không cam lòng, nhưng càng nhiêu hơn là

hoảng sợ.

Nếu như nói đối mặt với Dương Gian xuất hiện ở đây, lấy sức

mạnh liên thủ của ba người, có lẽ còn có chút hy vọng thoát thân,

chí ít có thể nghĩ rằng có cơ hội để trốn thoát.

Nhưng người xuất hiện lại là Tô Viễn, thì hắn thật sự không còn

chút sức lực nào.

Ngay cả Quỷ Xe Taxi cũng không thể đụng được người này, liệu

đó có phải là người không?

Đáng chết, vì sao cái quái vật này lại xuất hiện ở thành phố Đại

Xương!

Tô Viễn mặt không biểu cảm, gõ gõ vào chiếc taxi, ngữ khí bình

thản:

"Tự các ngươi ra ngoài, hay để ta mời các ngươi ra?”

Thực tế, bị chiếc xe này va chạm mạnh như vậy, đối với Tô Viễn

mà nói, cảm giác giống như có ai đó vỗ vai, lực không nhẹ không

mạnh, hoàn toàn năm trong phạm vi chịu đựng. Đương nhiên,

chủ yếu là vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa tin, khả năng điều

khiển lệ quỷ của hắn đã tăng lên kinh khủng.

Trong số đó, sự tăng cường lớn nhất là ở Toshio, dù sao với tư

cách là Quỷ Chết Đói, trong quá trình đưa tin, Toshio đã có một

bữa ăn no nê, đến bây giờ bụng vẫn còn phồng lên, khó mà tiêu

hóa ngay được.

Chỉ có điều khiến Tô Viễn không nghĩ tới là, vừa trở về không bao

lâu đã gặp phải chuyện như thế này.

Dù sao ở trong vùng linh dị chờ đợi lâu như vậy, theo phỏng đoán

của hắn, Dương Gian hẳn là đã sớm trở thành dị loại rồi. Làm sao

đến giờ vẫn còn nằm trong quan tài?

Chẳng lẽ có điều gì bất ngờ xảy ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play