Ta khát vọng có một cái gia.'

Nhìn vào tờ giấy pha tạp trước mắt, trên đó viết những dòng chữ

xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như do một đứa trẻ viết ra, kiểu chữ vặn

vẹo, lộn xộn, không hề tinh tế.

Nhưng màu sắc của chúng lại tươi đẹp vô cùng, giống như được

viết bằng máu tươi, toát ra một cảm giác quỷ dị khó hiểu và khó

lý giải.

Đây chính là thư mời mà Tô Viễn thu được từ lệ quỷ.

Thực ra nói là thư mời, nhưng nó giống như một bức thư viết tùy

tiện, không rõ ràng và vô cùng kỳ quái.

Cũng không biết những dòng chữ trên được viết bằng vật liệu gì,

chỉ nhìn thôi đã khiến người ta có cảm giác bất an.

Giống như tồn tại ở giữa một lệ quỷ và một vật phẩm linh dị.

Bỏ qua cảm giác quỷ dị này, Tô Viễn tiếp tục đọc xuống dưới.

"Ta khát vọng có một cái gia, nhưng là ta không có phụ thân, mỗi

lần ta hỏi mẫu thân, mẫu thân luôn luôn im lặng không nói (bôi

lên)."

'Alessa không hiểu, vì sao các bạn học không thích ta, các nàng

không muốn làm bạn với Alessa, giáo viên cũng cảm thấy Alessa

không ngoan (bôi lên). Nội dung trong thư mời đứt quãng, đọc

lên không hề ăn khớp, thậm chí còn có nhiều đoạn bị bôi đen,

che lấp rất nhiều nội dung.

Tô Viễn thử dùng vài biện pháp để loại bỏ những vết bẩn trên đó,

nhưng hiệu quả không đáng kể.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể vừa đọc vừa đoán mà

tiếp tục.

'(bôi lên)... ta giống như bị bệnh, nhưng không ai muốn giúp ta,

tất cả mọi người đều ghét Alessa.

Dù Alessa rất ngoan, cũng rất nghe lời, cố gắng học tập, nhưng vì

sao vẫn không thể thay đổi được?" "Hôm nay Alice mua một chiếc

cài tóc rất đẹp, ta cũng muốn có một cái (bôi lên)."

(một mảng lớn bị bôi lên).

"Vì sao bọn họ không đi chết đi? Vì sao? Mẹ nói ta không thuân

khiết, Đại Chủ Giáo cũng nói ta không thuần khiết, muốn ta thực

hiện nghi thức tịnh hóa.

Có phải sau khi tịnh hóa xong, ta sẽ trở thành người thuần khiết?

Đến lúc đó mọi người sẽ không ức hiếp ta nữa?”

Đau quá... đau quá... đau quá... đau quá... đau quá... đau quá...

đau quá... chết hết đi cho ta! Đi chết đi... đi chết đi... đi chết đi...

Tiếp đó, những dòng chữ càng trở nên lộn xôn, dân dần biến

thành một dạng chữ viết quỷ dị, vặn vẹo, khó mà hình dung nổi.

Những chữ này dường như đang cố gắng bày tỏ điều gì đó,

nhưng đồng thời lại khiến cảnh tượng trở nên càng đáng sợ hơn.

Khi Tô Viễn đọc tới cuối cùng, thư tín bỗng dưng bắt đầu chảy ra

máu tươi, một loại sức mạnh linh dị không rõ bắt đầu khuếch tán,

như muốn khởi động sự ăn mòn với Tô Viễn, khiến hắn cảm thấy

một luồng hàn ý tràn ngập.

Đồng thời, ánh đèn trong văn phòng cũng bắt đầu lúc sáng lúc

tối, dường như đang chịu ảnh hưởng của một loại sức mạnh

không rõ. Nhìn thấy cảnh này, Tô Viễn khế nheo mắt lại.

Máu tươi đang chảy ra từ thư mời, cảm giác như đây là một dạng

nguyền rủa không rõ nguồn gốc, xuất phát từ một lệ quỷ đáng

SỢ.

Nhưng làm người ta khó hiểu chính là, không biết nguyên rủa này

sẽ mang tới hậu quả gì.

Trong khoảnh khắc không rõ ràng, Tô Viễn cảm thấy như đã nhận

ra điều gì đó.

Hắn cúi đầu xuống để kiểm tra.

Chợt phát hiện rằng dưới chân không biết từ lúc nào đã biến mất.

Thay vào đó, là một vực sâu không thấy đáy.

Trong vực sâu đó là những tiếng kêu rên cùng thống khổ vô tận,

kèm theo là những khung sắt loang lổ vết rỉ dựng đứng.

Tại tầng dưới cùng, là ngọn lửa bừng bừng cháy không bao giờ

tắt, dường như sẽ không bao giờ lụi tàn.

Và trong ngọn lửa đó, có một cô bé mặc trang phục màu tím, sắc

mặt trắng bệch, đang chăm chú nhìn Tô Viễn.

Ánh mắt của cô bé, chất chứa một sự thống khổ và oán hận

không thể nói thành lời.

Nhưng rất nhanh, tất cả những hiện tượng linh dị đều biến mất

như chưa từng tồn tại, tình huống đặc biệt mà thư mời gây ra

cũng tan biến vào vô hình, dường như tất cả những gì vừa thấy

chỉ là ảo giác.

Và vào lúc này, máu tươi chảy trên thư mời cũng biến mất, chỉ

còn lại dòng cuối cùng có thể đọc được:

"Ta muốn có một cái gia, có một người mẹ yêu thương ta, và

càng muốn có một người cha yêu thương ta.

Ngươi nguyện ý làm cha của Alessa không?”

Thư mời kết thúc với dòng chữ ký tên rõ ràng là Alessa.

Nhìn tới đây, đặc biệt là câu cuối cùng, khiến Tô Viễn rơi vào trâm

tư. Không nghi ngờ gì nữa, những hiện tượng linh dị vừa rồi rõ

ràng là do Alessa gây ra.

Thậm chí, nó còn muốn mình trở thành "cha" của nó, chẳng phải

điều này có ý muốn mình gánh trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ

nó sao?

Nhưng nếu như vậy, thì mẹ của Alessa là ai?

Không lẽ lại là người phụ nữ điên điên khùng khùng sống trong

thế giới của Alessa giống như trong bộ phim đó sao?

Có lẽ trong phim ảnh là như thế, nhưng ở đây là một thế giới

thần bí khôi phục, tự nhiên không thể hoàn toàn giống như vậy.

Chắc chắn sẽ có những tình huống vặn vẹo mà khó ai có thể hiểu

được.

Điêu kỳ lạ nhất là, với cấp bậc lệ quỷ như Alessa, lần này lại

không cần phải sử dụng biện pháp ghép hình để hoàn thiện?

Điều này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Phải biết rằng, cho đến nay, những lệ quỷ mà mình điều khiển

đều là từ việc trực tiếp sử dụng những linh dị vật phẩm và sau đó

ghép hình, dùng hệ thống năng lực để chắp vá.

Vì vậy, lệ quỷ hiện tại mặc dù phù hợp với hình tượng trong trí

nhớ của Tô Viễn, nhưng lại có những khác biệt so với thiết lập

của truyền hình và điện ảnh. Nhưng những khác biệt này chỉ là tỳ

vết nhỏ.

Lân này rõ ràng khác biệt, dường như không cần phải chắp vá gì

cả, mà giống như muốn hắn tự mình đi tới một nơi nào đó, rồi

thu phục sự chấp nhận của lệ quỷ.

Nói cách khác, có lẽ muốn mình phải thu phục Alessa tại nơi đó.

Nếu không thì thư mời đã không đưa ra câu hỏi "Ngươi có nguyện

ý không .

Điêu này khiến Tô Viễn không khỏi sinh ra sự nghi ngờ trong đầu.

Chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra. Trước đây, khi chắp

vá lệ quỷ Sở Nhân Mỹ, hắn cũng từng tìm thấy một chiếc hộp có

liên quan đến đầu lâu của Sở Nhân Mỹ trong một căn phòng.

Hôm nay cũng giống như vậy, liệu điêu này có ý nghĩa gì không?

Nghĩ tới đây, Tô Viễn lại rơi vào trâm tư.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa văn phòng đột nhiên vang lên, đánh

gãy dòng suy nghĩ của Tô Viễn.

Tô Viễn hoàn hồn lại, lạnh nhạt nói một câu:

"Vào đi."

Cánh cửa bị đẩy ra, người bước vào là Thẩm Thiến, trên tay nàng

mang theo một chén cà phê nóng, rõ ràng là chuẩn bị cho Tô

Viễn.

Nhưng khi nàng tiến về phía Tô Viễn, bỗng nhiên sắc mặt đại

biến, vô ý thức lùi lại hai bước, tay run lên một cái, khiến chén cà

phê rơi xuống đất, vỡ vụn.

Tô Viễn nhận thấy sự khác thường của nàng, chú ý đến sắc mặt

kinh hoàng của nàng, không khỏi cau mày hỏi:

'Chuyện gì vậy?”

Thẩm Thiến lấy lại bình tĩnh, ngữ khí hơi run sợ:

"Tô tổng, vừa... vừa rồi, phía sau ngài... có một bé gái.

Đó... đó là cháu của ngài sao?" "Đằng sau ta có một bé gái?"

"Cháu của ta?"

Tô Viễn nghe vậy không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn lại, nhưng

không thấy điều gì.

Chẳng lẽ nàng nhìn nhầm sao?

Tô Viễn định mở miệng nói như vậy, nhưng sau đó lại nghĩ ra.

Có khi nào, Thẩm Thiến vừa rồi đã nhìn thấy... Alessa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play