"Chờ một chút, ngươi không thể đi vào."

Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng khuyên can, Tô Viễn

không khỏi sững sờ, sau đó đầu quay lại phía Tây An, tại bệnh

viện đối diện trên đường cái, trước một nhà bách hóa thương hội,

một người phụ nữ trên lưng cõng bao lớn bao nhỏ đang đứng đó,

một mặt lo lắng nhìn hắn.

Mang theo ánh mắt dò xét nhìn người phụ nữ này, Tô Viễn phát

hiện, những thứ trên người cô phân lớn là mì ăn liên cùng nước

khoáng, bánh mì và loại đồ ăn khác.

Nhìn đến đây, hắn không khỏi hơi nheo mắt.

Những thứ đó là đồ vật trong Quỷ Họa.

Quỷ Vực của Quỷ Họa đã có thể thay đổi hiện thực, ảnh hưởng

đến các sự vật xung quanh, đây là chuyện không thể tưởng

tượng nổi.

Phải biết, cho dù là hắn, dù có thể khởi động lại tự thân, thậm chí

là phạm vi lớn, nhưng cũng không thể làm được như Quỷ Họa,

can thiệp vào hiện thực.

Đây rốt cuộc là đặc thù của Quỷ Vực, hay là thứ gì khác không

biết đến? Về điểm này, Tô Viễn không thể nào biết được.

Nhưng đồ vật trong Quỷ Họa chỉ có thể tồn tại bên trong Quỷ

Họa, một khi rời đi Quỷ Họa, những vật kia sẽ lập tức biến mất.

Đây là sự tôn tại dựa vào linh dị lực, từ một mức độ nào đó có

thể nói là chân thực, cũng có thể nói là hư ảo.

Nhưng cũng chính bởi vì đặc tính này của Quỷ Họa mà những

người bình thường bị cuốn vào Quỷ Họa trước đó mới có thể sống

sót.

Mặc dù trong Quỷ Họa xác suất gặp phải quỷ rất lớn, nhưng chỉ

cân tránh được quy luật giết người của quỷ, thêm vào đủ nước và

thức ăn, hoàn toàn có thể sống sót.

Suy nghĩ xoay chuyển ngàn lần, trong thời gian rất ngắn, Tô Viễn

đã nghĩ rất nhiêu, nhưng người phụ nữ kia lại không biết.

Nàng phát hiện Tô Viễn chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một lúc, sau đó

liền quay người, dường như chuẩn bị tiếp tục đi vào bệnh viện.

Không khỏi có chút gấp gáp.

Bệnh viện kia chính là cấm địa, có lệ quỷ ẩn hiện, phàm là ai đi

vào, không có một người nào sống sót ra ngoài.

Lần trước đã có người sống sót ý đô đi vào bệnh viện để thu

hoạch một chút thuốc men cùng dụng cụ chữa bệnh, kết quả là

tất cả những người đi vào bệnh viện đều mất tích.

Từ đó vê sau, không còn ai dám vào nữa.

Người nam nhân này điên rồi sao?

Hắn không muốn sống nữa sao mà dám vào bệnh viện?

Nghĩ tới đây, nhìn quanh thấy dường như không có tình huống dị

thường gì, người phụ nữ vọt thẳng tới, sau đó một tay níu lại Tô

Viễn.

"Đi mau, nơi này nguy hiểm, ngươi đừng phạm hồ đồ, bệnh viện

này có quỷ, không thể đi vào.. Tô Viễn bị hành động bất ngờ của

người phụ nữ làm cho hơi bối rối, cô này đang làm cái gì đây?

Nhưng sau đó liền phản ứng lại, người phụ nữ này là sợ hắn làm

chuyện ngốc sao?

Thuần túy tốt bụng sao?

"Ngươi là ai?"

"Ta có thể là ai, đại gia đều không giống là người sống sót."

Nghe Tô Viễn hỏi thăm, nữ nhân tức giận nói:

"Ta biết bị cuốn vào loại chuyện đáng sợ này là một việc khiến

người ta tuyệt vọng, nhưng đó cũng không phải lý do để ngươi từ

bỏ.

Nghĩ đến phụ mẫu của ngươi ở bên ngoài, nghĩ đến thân bằng

hảo hữu của ngươi.

Ngươi tự tìm đường chết như vậy, ngươi đối với họ có tốt không!"

"Đừng từ bỏ hi vọng, còn sống thì sẽ có ánh rạng đông.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, chúng ta có thể tìm được

đường ra.

Tô Viễn nghe vậy, lập tức có loại cảm giác dở khóc dở cười, nữ

nhân này sợ là nghĩ hắn muốn tự sát mà không thành?

Cũng khó trách nàng lại lo lắng như vậy mà xông tới.

Thật ra, cách làm của nàng cũng không sai. Người bình thường

xông vào căn bệnh viện này với lệ quỷ tôn tại bên trong thì quả

thật không khác gì tự sát.

Nhưng từ góc độ nào đó, cũng có thể thấy tâm địa của nữ nhân

này không tệ.

Lúc này, Tô Viễn cẩn thận quan sát nữ nhân trước mặt.

Ngũ quan duyên dáng, dáng người cũng khá ổn, một đầu tóc

buộc thành đuôi ngựa.

Chỉ có điều có vẻ do hoàn cảnh tác động nên làn da thoáng có

chút thô ráp.

Nghĩ lại cũng đúng, ở trong môi trường này, dù có là người thích

chăm chút cho vẻ ngoài cũng không còn tâm tình để quản lý làn

da.

Dường như phát giác được ánh mắt dò xét của Tô Viễn, nữ nhân

đột nhiên cảnh giác.

"Ngươi nhìn ta làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ gì, ta

không phải dễ trêu!"

Dứt lời, nàng lấy ra từ túi bên hông một vật, vậy mà là một thanh

thương!

Chỉ không biết là thật hay giả, nhưng đối với người bình thường

thì lực uy hiếp là không thể nghi ngờ.

Dáng vẻ cảnh giác như vậy, thật ra cũng có thể hiểu. Dù sao,

nhân tính tàn bạo trong những sự kiện linh dị tương tự tận thế sẽ

phát huy đến tận cùng, những người còn sống sót như thế này

phần lớn đều sống trong tình huống không có gì bất ngờ xảy ra.

Trong hoàn cảnh như vậy, mất đi đạo đức xã hội bên ngoài,

những người sống sót tự nhiên sẽ trở nên không kiêng nể gì cả,

chuyện gì cũng có thể làm được.

Đặc biệt là đối với nữ nhân, tình thế như vậy càng nguy hiểm.

Nhìn ra, nữ nhân trước mắt này mặc dù có tâm địa không tệ,

nhưng cũng không phải là loại "ngốc bạch ngọt."

Thật ra, nếu là loại người đó, e rằng cũng chẳng sống được đến

lúc này.

Sự kiện Quỷ Họa bộc phát ở nước ngoài khi mất tích người cũng

không ít, chí ít đã kéo dài hơn nửa năm.

Người bình thường sống sót từ lúc đó đến giờ, có mấy ai dễ sống

chung đâu.

Các ngươi còn bao nhiêu người sống sót?"

Đột ngột, nghe được câu hỏi của Tô Viễn, nữ nhân hơi sững sờ,

có chút kỳ quái, sau đó nói:

"Ngươi vừa mới bị cuốn vào nơi này phải không? Chúng ta sống

sót cũng không nhiều, còn lại mười mấy người. Hai ngày trước số

người còn nhiêu hơn một chút, nhưng lại bị quỷ tìm thấy, rồi chết

rất nhiều."

Tô Viễn thân sắc hơi động:

"Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng coi như thanh tỉnh, không mất lý

trí, thật khiến người ngoài ý.

Ngươi đã sống ở đây bao lâu rồi?"

"Không rõ nữa, ta chỉ biết là rất lâu.

Ta là du học sinh, du học ở nước ngoài, nhưng sau đó không biết

chuyện gì xảy ra, không hiểu sao lại xuất hiện ở nơi này.

Lúc đó còn có rất nhiều kẻ xui xẻo giống ta, nhưng sau này người

sống sót ngày càng ít." Nữ nhân nhìn thấy Tô Viễn dường như

không có ác ý, bèn thu súng lục vào, trên mặt hiện lên vẻ uể oải.

Sau đó, nàng còn nói thêm:

"Ta trước giờ chưa từng gặp ngươi, ngươi trước đó ở đâu? Nơi

quỷ quái này có lúc đột ngột xuất hiện một số người, nhưng

người sống sót chẳng có mấy.

Nói thật, nếu không phải nhìn ngươi là đồng hương, ta cũng

không cứu ngươi đâu..

"Ta cũng không cân ngươi cứu, nói cách khác, ngươi còn ảnh

hưởng đến hành động của ta."

Tô Viễn cười nhạt nói:

"Ta chính là vì chuyện này mới tiến vào Quỷ Họa."

"Cái gì?"

Nữ nhân không khỏi sững sờ, không nghĩ tới mình lòng tốt cứu

nam nhân này, đối phương lại còn dõng dạc nói nàng ảnh hưởng

đến hắn, hắn thực sự muốn chết đến thế sao?

Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức phản ứng lại, không khỏi toàn

thân chấn động!

Hắn nói cái gì?

Hắn đến vì chuyện này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play