"Hắn coi như đáp ứng ngươi, cũng không thể tuyệt đối cam đoan

an toàn của ngươi.

Sự kiện linh dị bên trong không tôn tại 100% chắc chắn, cho dù

là hắn, cũng có thể xuất hiện sai sót, ngươi phải hiểu điều này."

"Đương nhiên, nếu ngươi muốn an toàn hơn một chút, ta có thể

cho ngươi đánh lên một cái khác quỷ lạc ấn, chỉ là như vậy thì

ngươi không còn chỗ hối hận, sinh tử đều năm trong một ý niệm

của ta, một khi ta chất, ngươi cũng sẽ chết, ngươi có nguyện ý

không?” Đó không phải lạnh lùng, chỉ là một dạng trao đổi đồng

giá.

Tô Viễn cũng không cảm thấy mình làm như vậy là có lỗi gì.

Giống Chu Chính và Đồng Thiến, người như vậy chỉ là số ít, không

thể xem là điển hình.

Đồng Thiến còn sống, chí ít đến bây giờ vẫn sống, như Chu

Chính, sau khi chết thì ngay cả thi cốt cũng không thể giữ lại.

Người ngự quỷ cũng là người, cũng sẽ bị thương tổn, cũng sẽ bị

ác quỷ hồi sinh, cũng sẽ chất.

Mà trong các sự kiện linh dị, những người bình thường bị cuốn

vào thường không ít, và căn bản không cứu được. Nếu như muốn

cứu tất cả mọi người, thân là người ngự quỷ chắc chắn sẽ chết

rất nhanh.

Cho nên không thể trách rất nhiêu người ngự quỷ coi thường sinh

mệnh, mà là sinh mệnh so với sự kiện linh dị nghiêm trọng thì

căn bản không đáng nhắc tới.

Tô Viễn cũng không ngoại lệ, dù hắn khác với tuyệt đại bộ phận

người ngự quỷ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn phải thánh

mẫu tâm, lòng từ bi.

Ai nói chỉ có đứng ở ánh sáng mới là anh hùng?

Đương nhiên, trong khả năng của mình, hắn cũng sẽ không đứng

nhìn mà không hành động.

Nhưng tín sứ vốn là một dạng tiềm ẩn uy hiếp, chạy khắp thế

giới, tỉnh lại từng con ác quỷ đáng SỢ.

Nếu không phải vì tin tức này không phải do những người này tự

nguyện đưa ra, Tô Viễn đã sớm lựa chọn động thủ, không để lại

cơ hội cho ai.

Chương Tiểu Huệ cũng rất rõ tình cảnh của mình, nàng căn bản

không có quyên lựa chọn, điều kiện là khi cả hai bên ở địa vị bình

đẳng mới có thể nói.

Người khôn ngoan có tự mình hiểu lấy, nàng không phạm phải

chuyện ngu xuẩn được đà lấn tới.

Nguyện ý, ta nguyện ý!”

Với sự thức thời này của nàng, Tô Viễn cảm thấy hài lòng. Sau

đó, hai người một trước một sau đi ra khỏi gian phòng kia, tiến ra

hành lang.

Ánh đèn mờ nhạt của hành lang, bốn phía vẫn như cũ tỏa ra khí

tức âm lãnh, trên trân nhà treo một bộ thi thể cách nhau không

xa, kích thước đều đặn, nhưng lại mang đến cảm giác khủng bố

chưa từng có.

Nhất là với Chương Tiểu Huệ, sau khi xuất hiện trong gian phòng

kia mà nàng không biết vì sao lại ở đó, nhìn thấy những bài trí

tương tự trong trí nhớ, nàng liên trốn vào gâm giường, không

dám ra.

Đây là một dạng thiên phú cực kỳ nhạy cảm, cũng chính nhờ đó

mà sau khi trở thành tín sứ, nàng đã thoát khỏi nhiều lần nguy

hiểm.

Dù vậy, nhìn cảnh tượng dọa người như thế, nàng vẫn bị dọa SỢ.

Nhưng tràng cảnh này đối với Tô Viễn mà nói chỉ là chuyện nhỏ,

những thi thể bị treo kia treo bởi Quỷ Thừng, nhưng Quỷ Thừng

không xuất hiện thành công cụ hữu hình.

Cho nên có thể nói tính nguy hiểm gần như không, chỉ có vẻ

ngoài dọa người mà thôi.

Sau đó hắn chậm rãi dò xét bốn phía, âm thanh dị hưởng vừa rôi

chứng minh rằng trong căn nhà cũ này có thể đã xuất hiện thứ gì

đó đáng sợ.

Ví dụ như... một tín sứ từng thấy qua quỷ.

Dùng Quỷ Nhãn dò xét bốn phía, cách đó không xa dường như có

thứ gì đó.

Là một thi thể không đầu đang di chuyển, đầu lâu chỗ đó thối rữa

mâm thịt dường như ngọ nguậy, giống như sâu non.

Điều làm Tô Viễn chú ý chính là trên ngực thi thể câm một viên

đầu lâu đang chảy máu, biểu cảm của đầu lâu mười phân hoảng

sợ, dường như dừng lại ở khắc bị vặn đầu xuống.

Thi thể cất bước, máu rỉ ra, từng bước ổn định. Hình ảnh đó quả

thực đáng kinh dị.

Bưng lấy đầu thi thể?

Đó là con quỷ gì?

Quỷ Nhãn nhìn chằm chằm con quỷ kia, Tô Viễn vô thức dùng cùi

chỏ thọc vào Chương Tiểu Huệ đang rất gần hắn vì sợ hãi, hỏi:

"Con quỷ đó cũng là mục tiêu mà ngươi từng đưa tin?

Tô Viễn không quay đầu, nhưng khuỷu tay lại đụng vào một nơi

mềm mại, Q đạn, hiển nhiên vị trí bị chạm sai.

Cảm giác khác thường, Chương Tiểu Huệ đỏ mặt, nhưng nhìn con

quỷ bưng đầu kinh dị kia, mặt nàng lập tức trắng bệch. "Không...

Không phải... Ta không đưa tin về con quỷ này."

Nói xong, nàng lại vô thức dựa gần hơn vào Tô Viễn, như vậy mới

cảm thấy an toàn hơn.

Vậy hẳn là một tín sứ đã bị sự kiện linh dị phục hồi.

Tô Viễn nhíu mày, tình huống như vậy thật phiền phức, loại quỷ

được phục hồi có tính linh dị gần như nguyên bản lệ quỷ, nhưng

không thể đoán chính xác quy luật giết người.

Nhìn con quỷ bưng đầu kia, Tô Viễn quyết định không ra tay.

Con quỷ này chỉ là bản phục hôi, không có lợi ích nào từ nó, chỉ là

phí công. Khi quỷ không chú ý đến mình, không đáng để ra tay.

"Đi thôi, không quan tâm nó..

Dứt lời, Tô Viễn dẫn Chương Tiểu Huệ trở về, vận dụng Quỷ Vực

là lựa chọn tốt, nhưng độ sâu Quỷ Vực có thể vặn vẹo nhiều chỉ

tiết.

Nếu có thể, Tô Viễn vẫn muốn hạn chế đầu nguồn lệ quỷ.

Nơi này đã mất cân băng vì tín sứ, ai cũng không biết khi nào đầu

nguồn con quỷ sẽ vào thế giới thực.

Một khi đi ra, ít nhất sẽ tạo ra sự kiện linh dị cấp bậc A.

Lệ quỷ đặc thù này nếu không có Quỷ Vực, nói cũng không ai tin.

Vậy chi bằng thử thu nhận lệ quỷ trước khi cân bằng hoàn toàn

mất đi.

Nếu không được, Tô Viễn chỉ có thể rời đi, sau đó báo cho tổng

bộ lưu ý.

Nhưng chuyện không như dự tính, phiên phức không nghĩ tới vẫn

tìm đến.

Khi xuống cầu thang, Tô Viễn bị một con quỷ khác ngăn lại.

Đó là một thân ảnh khủng bố vẽ trên vách tường câu thang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play