Tô Viễn lâm vào trâm tư, kỳ thật sử dụng quỷ vực cũng không có

gì, hiện giờ thành phố Đại Xương cũng không có cảnh sát quốc

tế, Chu Chính chết, bổ nhiệm mới còn chưa xuống.

Hơn nữa, hắn sử dụng quỷ vực cũng sẽ không thương tổn đến

người thường, chỉ là vì tìm kiếm gian mật thất kia mà thôi, rất

nhanh sẽ xong việc.

Kết quả tôi tệ nhất cũng là có nhiêu người sẽ báo cảnh sát, sau

đó bị tổng bộ ghi chép lại, nghi ngờ là có quỷ vực xuất hiện, chỉ

cân không ai biết hắn tới nơi này, Vĩnh viễn sẽ không có người

biết là hắn làm.

Tô Viễn đang nghĩ như vậy thì một cô gái cao lớn đi tới, ước

chừng một mét bảy lăm, trên cổ đeo máy ảnh, đội mũ và đeo

khẩu trang, trong tay câm một chai nước khoáng.

Đầu tiên cô tháo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt khá ngọt

ngào, cô uống nước ừng ực, sau đó cầm lấy máy ảnh đeo trên cổ,

chụp tách tách hai tấm rồi mới ngồi xổm xuống, trùng hợp ngồi

xổm bên cạnh Tô Viễn, xem ra là chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi.

Chỉ thấy cô lấy ra một gói kẹo cao su, vừa nhét kẹo cao su vào

miệng còn vừa quay đầu nhìn về phía Tô Viễn, có lẽ là thấy dáng

vẻ Tô Viễn như nhìn chằm chằm sảnh chính, vì thế cô bắt

chuyện: "Này anh bạn, anh đang nhìn gì thế?"

Tô Viễn không đáp lời.

Là một ngự quỷ giả, sau khi khống chế lệ quỷ, rất nhiều phương

diện bị ảnh hưởng, hắn hiểu rõ điều này.

Ít nhất hiện tại hắn đã rất ít có dục vọng thế tục, cho dù cô gái

xinh đẹp đến đâu ở trước mặt hắn, hắn cùng lắm cảm thấy cô gái

này xinh đẹp chứ căn bản không có ý nghĩ dư thừa khác.

Đây là bị lệ quỷ đồng hóa.

Tô Viễn không hé răng, cô gái kia cũng không thèm để ý, nhưng

cũng không tiếp tục làm mất mặt, sau khi cô nghỉ ngơi một lát,

đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy Tô Viễn tự nói.

"Ngũ trọc ác thế, địa ngục trống rỗng, lệ quỷ hồi sinh, nhân gian

như ngục... không có thân, chỉ có ma... chỉ có ma.....

Cô gái kỳ quái quay đầu nhìn Tô Viễn một cái, liếc mắt nhìn lại,

nhất thời như rơi vào hâm băng.

Bởi vì Tô Viễn đã tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt của lệ quỷ.

Bóng tối đang khuếch tán, quỷ vực đang lan rộng.

Ánh mặt trời vốn đang tươi sáng, bầu trời quang đãng, trong

chớp mắt lại trở nên u tối, đưa tay không thấy năm ngón tay, khí

tức âm lãnh quanh quẩn, hắc ám mang đến áp lực khiến người ta

không thở nổi.

Dị thường này nhất thời khiến mọi người hoảng loạn.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Tại sao trong chớp mắt trời đã tối!"

“Anh yêu, anh đang ở đâu? Tại sao em không nhìn thứ gì!

"Đó có phải là nhật thực không? Tin tức không nói hôm nay có

nhật thực.

Có người theo bản năng bật đèn pin trên điện thoại di động,

nhưng một màn kỳ lạ đã xảy ra.

Ánh sáng không cách nào chiếu ra, tựa như trong bóng tối có cái

gì đó căn nuốt nó, điều này căn bản vượt ra phạm vi người

thường có khả năng lý giải.

Nhưng cũng may, bóng tối đến nhanh mà tản đi cũng nhanh,

cũng chỉ có vài giây, không đợi mọi người phản ứng lại, sắc trời

lại đột nhiên sáng lên, tất cả những gì vừa rồi phát sinh phảng

phất chỉ là ảo giác.

Duy chỉ có Tô Viễn biến mất.

Ngay lúc quỷ vực tản đi, Tô Viễn nhân cơ hội rời đi, bởi vì nơi này

không có mật thất hắn muốn tìm.

Cũng chỉ có cô gái đang cố gắng nói chuyện với Tô Viễn mới có

thể phát hiện dị thường, trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy có một

luồng hàn ý chưa từng có dâng lên trong lòng.

Nhất là hắc ám đột nhiên xuất hiện rôi biến mất cùng với Tô Viễn

có đôi mắt trắng kinh người và lời nói nỉ non của Tô Viễn, phảng

phất khắc sâu vào: linh hồn.

"Không có thân... chỉ có quỷ... chỉ có quỷ...".

Khi cô gái quay đầu nhìn vê phía tác phẩm điêu khắc trong đền

thờ, đột nhiên không cảm thấy sự trang trọng và từ bi, chỉ thấy

có ánh mắt âm trâm và lạnh như băng đang nhìn chằm chằm.

Trong lúc nhất thời sợ hãi lan tràn trong lòng!

Hành vi vừa rồi của mình có thể dọa người khác hay không, Tô

Viễn cũng không thèm để ý, giờ phút này hắn đã ngôi trên xe

buýt, chuẩn bị đi tới một chỗ khác.

Chùa Hoằng Pháp.

Quỷ vực đúng là một thứ rất thuận tiện, một khi triển khai triển

khai, hắn có thể tùy ý xuất hiện trong phạm vi quỷ vực bao phủ,

mới vừa rồi Tô Viễn đã rời khỏi Pháp Nghiêm Tự như vậy.

Về phần khuếch tán quỷ vực đến phạm vi lớn nhất, dùng cái này

để chạy đi, Tô Viễn là nghĩ cũng không nghĩ tới.

Quỷ nhãn đã chết có thể ủng hộ hắn làm như vậy, nhưng Tô Viễn

không muốn làm chim đầu đàn. Một là bởi vì quỷ vực của hắn sử

dụng động tĩnh quá lớn, hai là bởi vì mặc dù cảnh sát quốc tế còn

chưa bổ nhiệm xuống thành phố Đại Xương, nhưng cũng không

có nghĩa sẽ không có nguy hiểm, ngự quỷ giả dân gian cũng

không phải là không có người có năng lực, quá khoa trương

không chắc là chuyện tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play