Để hắn thử lại lần nữa...

Vẫn là cảnh tượng giống nhau như đúc, hoàn cảnh u ám, ánh đèn

neon lấp lánh, đám người điên cuồng vặn vẹo thân thể, âm nhạc

định tai nhức óc, thanh niên không kiêng nể gì phát tiết cảm

XúC...

Cuối cùng quỷ gõ cửa xuất hiện, đến khi cô gái bị giết mới dừng,

hình ảnh biến mất, Tô Viễn kinh ngạc há miệng.

Không trùng hợp vậy chứ? Đi quẩy cùng một chỗ, bị giết cũng

cùng một chỗ?

Cái này gọi là gì? Trên đường đến Hoàng Tuyên cũng có bạn đồng

hành?

Tô Viễn gãi gãi đầu, không nghĩ ra nguyên nhân, đang chuẩn bị

tìm người thử một lân nữa, đúng lúc này, nữ nhân viên bán hàng

cầm kính râm tới.

"Xin chào, anh thử bộ này xem thế nào?"

Tuy rằng trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào chuyên nghiệp, nhưng

trên thực tế trong lòng cô cũng thâm nghĩ, vì sao người này lại

nhắm mắt mua kính râm?

Mãi đến khi cô nhìn thấy Tô Viễn mở mắt ra, nhất thời hiểu được

nguyên nhân.

Hóa ra là một người mù.

Đáng tiếc, rõ ràng còn trẻ như vậy, cũng rất đẹp trai vậy mà lại

mù, thật sự đáng tiếc...

Nữ nhân viên bán hàng không khỏi cảm thấy nuối tiếc vì cơ thể

đẹp mắt này của Tô Viễn, nhất là sau khi nhìn thấy Tô Viễn đeo

kính râm còn soi trái chiếu phải vào gương, dáng vẻ rất hài lòng,

cô càng cảm thấy tiếc hận!

"Tôi rất hài lòng với cặp kính này, bao nhiêu tiền?"

Vừa nghe Tô Viễn chuẩn bị mua, nụ cười trên mặt nữ nhân viên

bán hàng càng sâu, mặc dù hoa hồng bán kính râm không cao

bằng kính mắt khác, nhưng muỗi cũng có thịt!

"Giá gốc cái kính râm này là ba trăm chín mươi chín, sau khi giảm

giá chỉ còn ba trăm hai mươi tệ, nhưng như tình huống đặc thù

của tiên sinh, trong cửa hàng còn có ưu đãi đặc biệt, chỉ cần

khoảng ba trăm nhân dân tệ là được.

Tô Viễn ngẩn người.

Thế này có phải là đối xử với hắn như người mù không?

Chợt hắn có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới lần đầu tiên

hưởng thụ ưu đãi lại dưới tình huống như vậy, thế nhưng Tô Viễn

cũng không có ý muốn giải thích, dù sao với ánh mắt này, coi như

có giải thích, cũng phải có người nguyện ý tin mới được.

Càng sợ là hắn sẽ bị hiểu lâm cứng đầu đến mức không muốn

chấp nhận sự thật.

Sau khi nhanh nhẹn đưa tiền, dưới ánh mắt quan tâm của nhân

viên bán hàng, Tô Viễn được đưa ra khỏi cửa hàng, không, là

người ta muốn dắt hắn đi ra ngoài, sợ hắn bị ngã, đáng tiếc bị Tô

Viễn cự tuyệt.

"Nếu cô đã cho ta một ưu đãi, vậy tôi cũng cho cô một lời

khuyên", lúc sắp rời đi, Tô Viễn bỗng nhiên nói với nhân viên bán

hàng kia nói: "Tôi thấy mắt cô gồ lên, thân sắc suy nhược, ấn

đường thâm đen, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện huyết quang,

sợ là điềm báo đại hung không lành, trong khoảng thời gian này

vẫn nên ít ra ngoài, có lẽ có thể tránh thoát một kiếp này." Nói

xong, trong ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của nữ nhân viên bán

hàng, Tô Viễn xoay người rời đi.

Những gì nên nói đều nói, nhưng lời nói dễ nghe khó khuyên

người nên chết, nghe hay không chính là chuyện của cô.

Nhưng khi đi tới đi lại, trong đầu Tô Viễn bỗng nhiên hiện ra một

ý nghĩ kinh người.

Lực lượng của lệ quỷ đối với người thường chưa bao giờ tốt cho

người bình thường, bao gôm cả mảnh ghép linh dị do bản thân

hắn khống chế cũng như vậy.

Mạnh dạn đưa ra một ví dụ: Nếu quỷ nhãn có thể nhìn thấy cái

chết của người khác, nghĩ theo cách khác, có thể nhìn thấy lời

nguyên của quỷ nhãn?

Liệu có khả năng này không, người từng bị quỷ nhãn nhìn trộm

đều sẽ vì đủ loại chuyện ngoài ý muốn mà chết dưới tay lệ quỷ?

Không lẽ đây chính là phương thức giết người của quỷ nhãn?

Nếu thật sự là vậy, điều đó có nghĩa là thọ đã chết trên tay hắn

sao?

Nghĩ đến đây, thần sắc Tô Viễn hơi thay đổi.

Có phải ngẫu nhiên không? Hay là trùng hợp?

Nói thật, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới muốn dùng lực

lượng của lệ quỷ để tổn thương người thường, đây là vô tâm,

nhưng hắn cũng đã cảnh cáo rồi, vê phân nghe hay không là

chuyện của các cô.

Dù sao ai có thể nói rõ ràng chuyện tương lai, hơn nữa còn liên

quan đến lực lượng linh dị, nói không chừng cái tương lai mà bạn

nhìn thấy kia, nó sẽ thay đổi trong chốc lát.

Nghĩ không ra nên Tô Viễn không nghĩ nữa, hắn rẽ ngoặt, trạm

xe buýt nhanh chóng hiện ra trước mắt, hắn cân phải đi xe buýt

đến chùa Pháp Nghiêm.

Vừa nói đến xe buýt, Tô Viễn lại chợt nhớ tới chiếc xe buýt linh dị

chuyên chở lệ quỷ kia, lại nói đó chính là một thánh địa để đánh

dấu, phàm là lệ quỷ lên xe đều sẽ bị xe buýt áp chế. Nói cách

khác, chỉ cần xe buýt chưa chật chỗ, chỉ cần không dừng xe, đó

là nơi an toàn tuyệt đối, thậm chí có thể giải quyết vấn đề lệ quỷ

hồi sinh.

Chỉ tiếc là muốn lên chiếc xe buýt kia cần chút may mắn, ít nhất

Tô Viễn cảm thấy vận khí của mình không đủ, hắn cũng từng có ý

đồ tìm chiếc xe buýt kia nhưng không thành công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play