"Thả các ngươi xuống xe không phải là không được, nhưng với

trạng thái hiện tại của các ngươi, cho dù xuống xe, có thể sống

được bao lâu?"

Tô Viễn không quay đầu lại nói:

"Thà chết trên xe còn hơn xuống xe sống mười ngày nửa tháng

rồi chết, sau đó lại gây ra sự kiện linh dị bên ngoài, phiên phức

lắm.

Yên tâm, ta sẽ đưa các ngươi đi, cho người nhặt xác các ngươi,

không cân lo lắng phơi thây hoang dã.

"Thả mẹ ngươi chứ!" Lời nói như vậy hiển nhiên không được

những người ngự quỷ kia chấp nhận, lập tức có người nổi giận

mắng:

"Tô Viễn, ngươi đừng quản quá rộng, ngươi thấy thế nào mà bảo

ta nhất định sẽ chết vì ác quỷ hồi sinh? Trạng thái này của ta ít

nhất có thể sống 3 tháng, trong thời gian đó ta vẫn có thể tìm

cách khác để sống sót, ngươi làm vậy chẳng khác nào cắt đứt

đường sống của tất cả chúng ta."

Một người đàn ông trên xe buýt oán độc hét lên, hắn hiển nhiên

không cam tâm chết như vậy, giờ phút này trong mắt lộ ra vẻ

điên cuồng.

"Ngươi mau mở cửa xe thả chúng ta đi, chúng tôi cam đoan

không gây chuyện bên ngoài..

Các ngươi gây chuyện hay không thì liên quan gì đến ta?”

Tô Viễn cười lạnh nói:

"Cho dù các ngươi gây chuyện thì tổng bộ đau đầu, không đến

lượt ta quản, nhưng hiện tại xe này ta lái, nên lời của ta đặt ra

đây, muốn ta mở cửa thì tuyệt đối không thể, các ngươi lên xe

được thì chuyện của các ngươi, giỏi thì tự đập cửa sổ mà xuống."

Lời này nói ra rõ ràng là muốn giữ tất cả mọi người lại trên xe.

Bọn họ muốn xuống xe vì lo lắng nơi Tô Viễn đến cực kỳ nguy

hiểm, không phải bọn họ có thể ứng phó, nhưng giờ Tô Viễn

không cho xuống chẳng phải là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết

sao?

Mọi người, tên này rõ ràng muốn dồn chúng ta vào đường cùng,

liêu với hắn thôi, đừng sợ, trên xe tất cả đều bị áp chế linh dị, tên

kia chắc chắn cũng không ngoại lệ, nhiều người chúng ta cùng ra

tay thì hắn tuyệt đối không dễ chịu được, hơn nữa cho dù hắn

giết hết chúng ta, nhiêu thi thể nằm trên xe thì hắn cũng không

đi tiếp được."

Nghe người đàn ông cổ động, những người khác trên xe đều lộ ra

vẻ dị động.

Nhưng khi Tô Viễn đứng dậy quay lại nhìn thì cả chiếc xe buýt bắt

đầu rung lắc không rõ lý do, ngay cả đèn xe cũng chập chờn, mọi

người mới nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Tên này rõ ràng không phải loại người lương thiện, ngay cả tổng

bộ cũng ngâm thừa nhận sự tồn tại của hắn, hơn nữa trước kia

trong giới linh dị có đội trưởng đích thân xác nhận, những đội

trưởng đủ tư cách giao thủ với Tô Viễn e rằng đếm trên đầu ngón

tay.

Mà đội trưởng là những người bọn họ phải ngưỡng mộ, gặp cũng

chỉ dám tránh xa, ai dám khiêu chiến?

Tên này rõ ràng đáng sợ hơn cả đội trưởng, ai cho bọn họ can

đảm khiêu khích?

Tỉnh táo lại, mọi người không dám lên tiếng nữa.

Chỉ còn người đàn ông vừa cố kích động mọi người kia là toát mồ

hôi lạnh.

Hắn đánh giá thấp sự đáng sợ của người ngự quỷ đỉnh cấp, chỉ

một động tác đã ảnh hưởng đến cả xe buýt linh dị, như thể

không chịu nổi.

Kiểu người này, mười người như hắn cũng không đủ đánh.

"Ngươi muốn ra tay? Được, đánh thắng ta thì xuống xe, còn

không thì chết."

Tô Viễn nhìn người kia, mặt không cảm xúc nói.

Vừa dứt lời, người đàn ông cảm thấy một luồng âm lãnh bắt đầu

ăn mòn cơ thể, khiến hắn mất kiểm soát, càng đáng sợ hơn là,

đây là trên xe buýt, rõ ràng tất cả đều bị xe buýt áp chế, linh dị bị

hạn chế rất lớn.

Vì sao tên này lại không hê hấn gì?

Chưa kịp nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra.

Chớp mắt, đầu hắn rơi xuống đất.

Cơ thể loạng choạng, rồi từ từ ngồi lại vào ghế, cùng lúc đó, màn

hình điện tử trên xe nhúc nhích, số lượng lệ quỷ lại tăng thêm

một. Cảnh tượng rợn người khiến những người khác lạnh gáy,

thực lực của họ cũng không khác người này mấy, vậy mà một

người ngự quỷ chết bất đắc kỳ tử, thậm chí không ai thấy Tô Viễn

ra tay thế nào.

Chẳng phải có nghĩa là, nếu đánh nhau thật, hắn có thể giải

quyết hết bọn họ trong chớp mắt?

Nghĩ vậy, ai nấy đều tê dại, không dám kêu gào đòi xuống xe

nữa.

Ai cũng hiểu, đây chỉ là giết gà dọa khỉ, kẻ vừa lên tiếng là tấm

gương, nếu còn không nghe lời, Tô Viễn thật sự sẽ giết sạch, hắn

có dũng khí, cũng có năng lực đó.

"Mẹ kiếp, không biết hắn ra tay lúc nào, sao mà khủng bố vậy,

quỷ thật cũng không có áp lực này, Tô Viễn này còn đáng sợ hơn

tưởng tượng, hình như hắn làm người ngự quỷ mới được 1,2 năm

thôi, sao lại mạnh đến thế?"

Có người ngồi xuống ghế nắm chặt tay, cả người run rẩy.

Chỉ khi thật sự đối mặt mới cảm nhận được sự tuyệt vọng và áp

lực từ người ngự quỷ đỉnh tiêm.

Cùng là người ngự quỷ, nhưng đẳng cấp khác xa nhau.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tô Viễn, thời gian dừng xe buýt đã

hết. Vì sự kiểm soát của hắn, không ai lên cũng chẳng ai xuống ở

trạm này.

“Tính ngươi càng ngày càng nóng nảy, để bọn họ đi chẳng phải

tốt hơn sao? Đỡ phiên phức."

Hồng tỷ cười nói:

Linh dị khôi phục sau này sẽ càng nghiêm trọng, sự kiện linh dị

cũng vậy, người ngự quỷ cũng vậy, nhiêu hơn mấy người hay ít đi

mấy người cũng chẳng khác gì.

Tô Viễn liếc mắt, không nói gì.

Hắn làm việc xưa nay tùy ý, đâu cần nghe người khác.

Sau đó, xe buýt linh dị tiếp tục chạy đến trạm tiếp theo. Chẳng

mấy chốc.

Trạm tiếp theo, là một cổng làng hoang vắng.

Lúc này, cửa lên xe mở ra, có nghĩa là có quỷ sắp lên xe.

Nhưng khi Tô Viễn nhìn ra sân ga, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trở

nên ngưng trọng.

Bởi vì giờ phút này xuất hiện tại sân ga là một lão nhân lưng

còng, mặt mũi đây nếp nhăn, lộ ra vẻ u ám tử khí, lão nhân này

mặc áo vải đen, trên cánh tay gây guộc xách một cái giỏ tre, giỏ

tre được phủ vải hoa.

Trông chẳng khác nào một lão nông thôn đi chợ về.

Nhưng đối với Tô Viễn mà nói, lão nhân này lại không xa lạ.

Là Mạnh Tiểu Đổng!

Một trong bảy người của dân quốc.

Tên này tại sao lại xuất hiện ở đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play