Cho đến bây giờ, trong phòng người còn sống chỉ còn lại Hà lão

bản và Hà Nguyệt Liên hai người.

Xử lý xong Tôn Nhân, bất chợt, Dương Gian lại nhìn về phía góc

khuất trong phòng.

Ngay lập tức, Hà lão bản khẩn trương và hoảng sợ đứng giữa

vũng nước đọng, toàn thân run rẩy, không rõ là do quá căng

thẳng sợ hãi hay vì nước quá lạnh.

Nhưng là một người bình thường, đến giờ hắn vẫn chưa chết,

cũng không bị ảnh hưởng bởi linh dị lúc nãy. Đương nhiên, đây là

do Dương Gian cố tình, cả Tô Viễn cũng không vội ra tay với

người bình thường.

Nguyên nhân chính nhất là do Hà lão bản không gây ra bất kỳ uy

hiếp nào, nên trước đó vốn dĩ không cần để ý.

Dương, Dương đội, đừng, đừng giết ta, chỉ cân tha cho ta chuyện

gì cũng dễ thương lượng, ta cái gì cũng có thể cho ngươi, tiền, ta

sẽ cho ngươi tất cả tiên, không giữ lại một đồng nào, chí ít có

mười mấy tỷ, đúng, ta cho ngươi luôn con gái riêng Hà Nguyệt

Liên, ta biết ngươi rất hứng thú với nàng, ngươi có thể mang đi,

từ từ nghiên cứu. Hà lão bản nuốt nước miếng, cổ họng khô

khốc, vội vàng cầu xin, mong có cơ hội sống sót.

Hắn vừa nãy đã thấy rõ toàn bộ sự việc.

Mấy người mà ngày thường hắn thấy lợi hại trước mặt Dương

Gian đều không có sức chống trả, trong nháy mắt đã bị giết sạch,

đến cả Lạc Thắng, người phụ trách thành phố Đại Úc cũng chỉ

trong chớp mắt đã bị chém đầu.

Máu me, bạo lực, quỷ dị.

Khi đích thân chứng kiến Hà lão bản mới biết Dương Gian đáng

sợ đến mức nào.

Mà nơi này còn có một Tô Viễn, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta

cảm thấy tuyệt vọng. Đáng tiếc, đối với hắn đưa ra cái gọi là gia

sản chục tỷ, với Dương Gian lại chẳng có chút hấp dẫn nào.

"Ta không hứng thú với mấy thứ đó, ta muốn giết ngươi không

phải vì tiên của ngươi, cũng không phải vì bị ngươi lừa, mà là vì

các ngươi và đám người trong giới linh dị muốn xử lý ta, ngươi

biết mưu sát đội trưởng thì hậu quả lớn đến cỡ nào không?"

"Nhưng mà ta người này vẫn là biết phải trái, giết ngươi xong ta

sẽ không liên lụy đến người nhà ngươi, họ vẫn có thể thừa kế gia

sản của ngươi tiếp tục làm người giàu có ở thành phố Đại Úc."

"Không muốn! Không muốn! Cứu mạng! Cứu tall!" Nghe đến đây,

Tô Viễn hơi ngoảnh mặt, phát hiện giờ phút này mặt Hà lão bản

đây hoảng sợ, cơ thể không ngừng chìm xuống dưới, mà dưới

nước có đôi tay trắng bệch đang nắm chặt lấy chân hắn không

buông.

Dương đội không, ngươi không thể giết ta, ngươi rất hứng thú với

Hà Nguyệt Liên, nàng liên quan đến một người, ta biết người đó,

ta có thể giúp ngươi, Tô Viễn tiên sinh, cứu ta với! Ngươi muốn

cái gì ta đều cho ngươi!"

Hà lão bản hoảng sợ hét lớn, hắn cố gắng dùng manh mối và bí

mật để đổi lấy mạng sống, thậm chí không tiếc câu xin Tô Viễn.

Là một người làm ăn, hắn nhìn ra rất nhiều điều.

Trong hai người này, Tô Viễn là người có trọng lượng lời nói, nếu

hắn mở miệng, mình nhất định có thể được cứu.

Nhưng đáng tiếc, Tô Viễn căn bản không có hứng thú với một gã

đàn ông trung niên.

Về phân Dương Gian, thì càng không để ý đến mấy cái gọi là bí

mật kia, giờ phút này Quỷ Ảnh của hắn đang lắc lư trên mặt

nước, trực tiếp xâm nhập cơ thể Hà lão bản thu hoạch trí nhớ.

Việc thu thập ký ức thông thường rất dễ dàng, hâu như không

gặp trở ngại nào.

Rất nhanh, Dương Gian thu được ký ức của Hà lão bản, và người

này cũng triệt để chìm vào trong vũng nước đọng, biến mất Vĩnh

viễn khỏi thế giới này.

Lúc này, vũng nước đọng trong phòng đang từ từ rút đi, linh dị

đang tan biến, tất cả đang khôi phục về trạng thái ban đầu.

Còn những thi thể còn sót lại cũng theo nước đọng biến mất,

không để lại bất cứ dấu vết nào.

Còn thi thể nữ bị chia cắt cũng đã khôi phục, nhưng đáng tiếc,

Quỷ Vực của Tô Viễn đã bao phủ lấy, dưới sự tấn công của 4 lệ

quỷ đáng sợ, thi thể nữ không chút nghi ngờ lại bị áp chế.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Hà Nguyệt Liên một người bình

thường, đang run rẩy nhìn Dương Gian và Tô Viễn.

Đây chính là cái gọi là người ngự quỷ sao?

Thật sự quá đáng sợi

Đáng sợ đến nỗi nàng không có cơ hội câu xin cho cha mình.

Tuy quan hệ giữa hai người cũng chẳng tốt đẹp gì, thậm chí bản

thân mình cũng chỉ là con gái riêng, nhưng dù sao cũng có ơn

dưỡng dục, nếu có thể nàng đương nhiên cũng sẽ mở lời cầu xin.

Nhưng điều kiện là không thể mà.

Dù là Dương Gian hay Tô Viễn, đối với dung mạo mỹ lệ vẫn luôn

thuận lợi của cô cũng mất tác dụng, ánh mắt hai người nhìn cô

tựa như đang nhìn một xác chết, hoàn toàn không có chút ham

muốn nào, không giống như những gã đàn ông khác, đây chiếm

hữu dục.

Loại cảm giác này chỉ khiến người ta thêm sợ hãi và kinh hoàng.

Trong lúc đầu Hà Nguyệt Liên hiện lên đủ loại tâm tư phức tạp, cô

thấy Tô Viễn bước đến, trên mặt mang một nụ cười quỷ dị khó

hiểu.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, lại đây, để thúc thúc xem xét tình hình của

con nhé-”

Dương Gian: ”.... Thấy Tô Viễn có vẻ không có ý tốt, Dương Gian

thở dài nói: "Vẫn là để ta đi."

Nói rôi, bóng đen dưới chân hắn lại một lần nữa lao về phía Hà

Nguyệt Liên.

Nhìn thấy bóng đen ập đến, Hà Nguyệt Liên vô thức căng cứng

người, nhưng không hề tránh né.

Bởi vì cô biết, trước mặt hai người này, bất kể là ai ra tay, cô đều

không thể trốn thoát.

Nhưng sự thật có chút ngoài ý muốn, vào khoảnh khắc bóng đen

lao đến, cô chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, nhưng sau đó

không có bất kỳ chuyện bất thường nào xảy ra.

Lúc này, Tô Viễn ngôi xuống, nhìn cô tò mò hỏi: "Sao ngươi

không tránh?”

Hà Nguyệt Liên lập tức cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng Tô

Viễn.

"Trước mặt hai vị, hẳn là ta không có cơ hội chạy trốn đi, nếu hai

người thật sự muốn giết tôi, tôi cũng chỉ có thể nhận mệnh,

nhưng tôi tin rằng hai vị tiên sinh không phải là loại người thích

giết chóc bừa bãi."

Tô Viễn mỉm cười: "Nịnh hót cũng khá đó.'

Thấy tình hình này, Hà Nguyệt Liên có vẻ gan dạ hơn một chút.

"Tôi có vài câu hỏi, không biết hai vị có thể giải đáp cho tôi được

không?' "Hỏi đi."

Sau đó, Hà Nguyệt Liên nhìn Dương Gian: "Dương tiên sinh trước

đây từng gặp tôi rồi sao? Tôi có cảm giác tướng mạo của ngài rất

quen thuộc, đã từng gặp người có tướng mạo giống tôi như đúc

phải không? Hay chỉ đơn thuần là ngài có hứng thú với tôi thôi?"

Cũng không có gì kỳ quái, dù sao Dương Gian đã từng vào Quỷ

Họa, nên việc gặp nhân vật có dung mạo giống nhau trong Quỷ

Họa cũng không có gì lạ.

Mà Hà Nguyệt Liên lại không biết rằng, dung mạo của cô thật ra y

hệt nhân vật trong Quỷ Họa.

Cô. Chỉ là một đạo cụ được Trương Tiện Quang dùng để điêu

khiển Quỷ Họa.

Dương Gian lạnh lùng liếc nhìn cô.

"Đừng có cố tìm hiểu những chuyện vượt quá khả năng của mình,

biết nhiêu không phải là chuyện tốt với ngươi, nó chỉ khiến ngươi

chết nhanh hơn thôi."

Dương tiên sinh không vui thì tôi sẽ không hỏi nữa."

Hà Nguyệt Liên nói: "Chỉ là tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc trên

người tôi có thứ gì đáng để những người như Dương tiên sinh và

Tô tiên sinh để ý đến vậy, chẳng lẽ là có liên quan đến chuyện

trong giới linh dị sao? Nếu vậy thì tôi nguyện ý phối hợp để hai vị

điều tra."

"Ngươi là một người rất thông minh, trước đây ta cũng đã gặp

một người phụ nữ thông minh như vậy, nhưng đáng tiếc, kết cục

của nàng không tốt lắm." Dương Gian nói.

"Dương tiên sinh, ngài đã giết cô ấy?"

Thấy hai người có vẻ không có ý định ra tay với mình, Hà Nguyệt

Liên dường như gan dạ hơn một chút, mở miệng hỏi.

"Chết đối với người phụ nữ đó là một loại giải thoát, ta giúp nàng

giải thoát, vì có một thứ còn kinh khủng hơn cả cái chết."

"Kinh khủng hơn cả cái chết, đó là gì?"

"Cái này ta biết!"

Tô Viễn mở miệng nói: "1000 trừ 7 bằng bao nhiêu!"

... Q03.

Tô Viễn ngẩn người một chút, rồi nhìn vê phía Dương Gian.

Sao ngươi lại không chịu chơi vậy?

Dương Gian không nhìn ánh mắt của Tô Viễn, mà là nhìn Hà

Nguyệt Liên: "Một cộng một bằng mấy?"

"Một cộng một băng ba."

Hà Nguyệt Liên gân như không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

Nhưng rồi sắc mặt cô đột nhiên biến đổi, một cộng một bằng hai

là chuyện mà trẻ con cũng biết, tại sao mình lại trả lời một cộng

một bằng ba?

Nghĩ lại.

Một cộng một chính xác là bằng hai...Không, không đúng, chắc là

bằng ba!" Hà Nguyệt Liên lúc này ngây ra.

Một vấn đề đơn giản như vậy, lại không thể nào tranh cãi, mà

mình lại sinh ra hai đáp án, hơn nữa hai đáp án này đều cảm thấy

không có vấn đề gì, tựa như bản thân phải thế.

Hà Nguyệt Liên là một người thông minh, cô ngay lập tức nhận

thức được nhận thức của mình có lẽ đã có vấn đề. Chẳng lẽ nói...

Cô nhớ lại cảnh bóng đen lao đến, lúc đó ngoài kinh hãi ra cô còn

cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo xâm nhập cơ thể mình,

ăn mòn triệt để tất cả mọi thứ.

Ngay từ đầu cô còn cho rằng mình sắp chết, bây giờ nghĩ lại có lẽ

lúc đó mình đã phát sinh một chút thay đổi mà bản thân không

biết.

'Ngươi... đã làm gì ta?”

Hà Nguyệt Liên đột nhiên nhìn vê phía Dương Gian, mang theo

chút kinh hãi và sợ hãi hỏi.

"Ngươi trả lời ta trước một cộng một bằng mấy." Dương Gian lạnh

lùng nói. "Một cộng một, bằng ba."

Hà Nguyệt Liên mở miệng nói, nhưng vẫn giống như vừa rồi, vừa

mới cất lời thì sắc mặt nàng liên biến: "Không, không đúng, là

tương đương hai, chờ một chút, chính là tương đương ba.

Không, không thể tương đương ba, chính là tương đương hai..

"Ngươi cho là đúng, chẳng qua chỉ là do ta khiến ngươi cảm thấy

nó đúng, vậy ngươi bây giờ hãy nghĩ lại xem, việc ngươi đang

muốn làm, rốt cuộc là ta bảo ngươi làm, hay vốn dĩ là điều ngươi

muốn? Giống như một cộng một, rốt cuộc là bằng hai, hay bằng

ba."

Hà Nguyệt Liên lúc này có chút Suy Sụp, ánh mắt nàng run rẩy,

nhìn về phía Dương Gian không còn chút bình tĩnh, chỉ có hoảng

sợ, sợ hãi, và một nỗi tuyệt vọng nghẹt thở.

"Không, ngươi không thể làm vậy, ngươi đang đùa giỡn linh hôn

ta, ngươi thay đổi nhận thức của ta, đang biến ta thành một

người khác.

Nàng nói chuyện run rẩy.

Giờ khắc này, Hà Nguyệt Liên mới hiểu được, Dương Gian này rốt

cuộc đáng sợ đến mức nào.

Đến cả nhận thức cũng có thể phá vỡ, ký ức cũng có thể xuyên

tạc.

Sau đó nàng đột ngột nhìn về phía Tô Viễn, mặt đây cầu khẩn.

"Tô Viễn tiên sinh, giúp ta với, ta không muốn bị người đùa bỡn

linh hôn."

Tô Viễn mang vẻ đồng tình nhìn nàng, vỗ vỗ đầu nàng.

"Đừng sợ, linh hồn thôi mà, Dương Gian thích chơi thì cứ để hắn

chơi, dù sao ngươi cũng không mất gì, hắn lại không chơi thân

thể ngươi, ngươi tìm ta giúp đỡ ta cũng chịu, trừ phi ngươi muốn

ta giết ngươi."

Nói xong, Tô Viễn nhìn vê phía Dương Gian: "Ngươi có thể phối

hợp một chút không, sửa lại cái vấn đề đi? Đổi thành một ngàn

trừ bảy, rồi sau đó ta lại đi tìm con rết chui tai, nhổ móng tay các

kiểu. Xem có tạo ra được phiên bản Kaneki nữ không.

Hà Nguyệt Liên mặt mày hoảng sợ nhìn Tô Viễn.

Thì ra cái này mới thật sự là biến thái!

Mặc dù không biết ai là Kaneki, nhưng chỉ nghe thôi đã biết Tô

Viễn đang định dùng cực hình!

Dương Gian cũng im lặng nhìn Tô Viễn, hắn cũng không biết

Kaneki là ai, nhưng rõ ràng Tô Viễn chỉ là đang hù dọa, cái trò

đùa ác này cũng thật đủi

Nhìn Hà Nguyệt Liên suýt chút nữa sợ tè ra quân, Dương Gian

nói:

"Đừng khẩn trương, chúng ta sẽ không làm chuyện nhàm chán

đó, cũng không đùa giốỡn IQ của ngươi, nhận thức của ngươi

vẫn bình thường..

Xuyên tạc ký ức, sửa đổi nhận thức, tất cả những thứ đó với hắn

mà nói rất dễ dàng, hắn chỉ là để lại trên người Hà Nguyệt Liên

một chút phòng bị, thuận tiện khống chế mà thôi.

Hà Nguyệt Liên không tin lời Dương Gian nói, nàng cảm thấy

mình chắc chắn có vấn đề, chỉ là vấn đề đó quá kín đáo, chưa bị

phát hiện.

Dương Gian lân nữa nhìn Tô Viễn: "Trước đó ngươi nói những

chuyện kia là chuyện gì xảy ra?"

Đến lúc nói chuyện chính sự! Tô Viễn nhìn Hà Nguyệt Liên một

cái, cô nàng mặt đầy mờ mịịt, sau đó Tô Viễn nói tên một người.

Trương Tiện Quang.

Dương Gian lập tức nhíu mày, vừa rồi trong ký ức của Hà lão bản

hắn cũng đã thấy người này, đó là Trương Tiện Quang của hơn 20

năm trước, giống y như đúc so với bức tranh trong bưu cục,

tướng mạo không có gì thay đổi.

Đồng thời, quỷ dị nhất là, hắn nhìn thấy Trương Tiện Quang tong

ký ức, thì Trương Tiện Quang trong ký ức kia cũng như đang nhìn

thấy hắn, đứng ở giữa đám người trên con phố cũ kỹ, quái dị

nhìn hắn chăm chằm. Nếu không nhờ có Quỷ Mộng, có thể chính

mình đã xảy ra chuyện khi đánh cắp phân ký ức của Hà lão bản

rồi.

Nghĩ đến đó, Dương Gian nhìn Tô Viễn tiếp tục nói: "Sau đó thì

sao?”

Tô Viễn nói: "Ta cũng không biết nhiêu, chỉ biết Trương Tiện

Quang hiện giờ còn chưa chết, trốn ở đâu đó, đang chuẩn bị làm

một chuyện lớn, mà chuyện này chắc có liên quan đến Quỷ Họa,

cho nên Hà Nguyệt Liên là người rất mấu chốt."

Tô Viễn không có ý định nói quá nhiều, chỉ hơi hé chút thông tin,

để Dương Gian chuẩn bị tâm lý. Dù sao nói nhiều cũng chỉ sẽ

đánh rắn động cỏ, huống chỉ với thực lực của Trương Tiện Quang,

đội trưởng bình thường đi cũng là chịu chết, trong thời điểm mấu

chốt này, không thể để tổng bộ tổn thất quá nhiều sức chiến đấu

cấp đội trưởng.

Cho nên hé lộ một chút thôi là đủ, chỉ cân Hà Nguyệt Liên còn

nằm trong tay, không lo Trương Tiện Quang không tự chui đầu ra.

Nhìn vẻ mặt biến đổi khôn lường của Dương Gian, Tô Viễn đứng

lên, vỗ vai hắn.

"Đừng nghĩ nhiêu, xe đến đầu núi ắt có đường, thuyền đến đầu

cầu tự nhiên thẳng, mặc kệ đối phương có âm mưu gì, chỉ cân

thực lực cường đại là được, mà những gì chúng ta phải làm bây

giờ vẫn còn rất nhiều, Trương Tiện Quang hay Quỷ Họa gì đó

cũng đều không phải vấn đề lớn, tạm thời chưa tới lượt chúng ta

lo.

"Chuyện bây giờ giải quyết xong, trở về chỉnh đốn lại, hai ngày

nữa chúng ta lên đường, đúng rồi, ngươi có muốn người phụ nữ

này không, nếu không muốn thì ta mang về làm ấm giường

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play