Lúc sáng Tô Dĩnh đi qua chân núi phía sau, thực ra đã thấy bọn trẻ con của Mã Tam Bảo nhưng cô không để tâm, ai mà ngờ được việc giành đồ ăn là hành động tồi tệ như vậy, Mã Tam Bảo không biết liêm sỉ à!
Mã Tam Bảo và mấy đứa nhóc thấy bị phát hiện rồi cũng chẳng thèm trốn nữa, hiên ngang bước ra từ sau cây.
Phía bên kia có 5 người, bên này có 6 người cơ mà! Dù Tô Dĩnh có giỏi đánh đấm nhưng cũng chỉ là con gái, mà Tô Dụ thì còn bé tí không làm được gì, Tô Thành cũng là đứa nhát gan, bên này 6 đứa toàn là những đứa con trai mạnh mẽ! Không phải sợ!
Mã Tam Bảo ưỡn bụng tròn, hai tay chống lên hông, cũng chỉ tay đáp lại: "Tô Dĩnh, ai là kẻ trộm? Núi này là của nhà mày à? Mày đi được chúng tao cũng đi được? Đây là tài sản chung! Mày dựa vào đâu mà nói chúng tao là trộm!"
Mã Tam Bảo tuy tròn trĩnh nhưng mặt có đôi mắt ti hí, dễ nhận diện trong thôn. Nếu Tô Dụ nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt ti hí của Mã Tam Bảo giống y hệt của mẹ cậu ta, Mã thẩm. Không sai, Mã Tam Bảo chính là con trai út của Mã thẩm.
Mã thẩm chính là người hôm phân lương nói Tô Dụ là đứa ngốc không khóc, luôn là người cay nghiệt. Tuy nhiên Mã thẩm khác với Hồ bà tử, mẹ của Hồ lão lục dù cũng khó tính nhưng chỉ khi có lợi mới làm ầm lên, không có lợi thì bà ta lười làm gì, gây sự cũng mệt. Còn Mã thẩm thì không, bà ta là người hành động theo cảm xúc, không quan tâm có lợi hay không, có lý hay không, đều phải làm một trận.
Mã thẩm cũng không có ý xấu xa gì, bà ta chỉ muốn chiếm lợi nhỏ nhưng đầu óc lại không đủ thông minh nên dù có làm những việc cay nghiệt đi nữa, Tô Dĩnh cũng không liệt bà ta vào danh sách những người cần trả thù, dây vào bà ta chỉ tốn sức mình, chẳng có ý nghĩa gì, bà ta không biết mình đang làm gì, đúng là kẻ ngốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT