Vương Đại Lực đoán là chắc chú cô gái đã nhờ người dàn xếp. Mặc dù bản thân Vương Đại Lực không quan tâm đến việc thăng chức hay phát tài, thậm chí còn không muốn làm đại đội trưởng nhưng đã đến đại đội của họ rồi và hiện tại anh ta vẫn là đại đội trưởng nên dù gì thì về tình về lý, Vương Đại Lực cũng thấy mình có trách nhiệm giúp cô gái này thích nghi với môi trường mới.
Vì vậy lúc này đại đội trưởng Vương Đại Lực kiên nhẫn giải thích: "Con la của đại đội chúng ta là con la già rồi, đến mùa xuân và mùa thu còn phải trông cậy vào nó làm việc ngoài đồng nữa. Bây giờ nó đã phải kéo nhiều hành lý của các cô cậu rồi, nếu phải kéo người nữa thì sợ là nó không chịu nổi. Dù sao thì trời còn chưa tối, chúng ta đi nhanh thì vẫn kịp về đại đội trước khi trời tối."
Cô gái bím tóc đuôi sam ngốc nghếch nghe xong lời giải thích, lại nhìn lên xe thấy ngoài hai đứa trẻ được phái đến đón họ và người đánh xe, ngay cả đại đội trưởng cũng đang đi bộ, dù lòng rất khổ sở, chân và tay đều mỏi, nước mắt rưng rưng nhưng cô ấy cũng hiểu chuyện, cúi đầu, lau nước mắt rồi tiếp tục đi, không yêu cầu thêm gì nữa.
Thấy vậy, Vương Đại Lực cũng không biết nói gì thêm, chỉ mong rằng lũ thanh niên trí thức mới này có thể sớm chấp nhận hiện thực, nếu không thì người khổ vẫn là họ.
Thật ra Vương Đại Lực cũng không hiểu tại sao lại phải đưa một đám nhóc mới mười mấy tuổi về thôn của họ, đã không thể gánh vác công việc nặng nhọc, lại còn khiến cho các nam nữ thanh niên trong thôn suy nghĩ lung tung.
Nhưng những thanh niên trí thức từ thành phố này không chừng sẽ về lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra rắc rối.
Đang lúc Vương Đại Lực trầm ngâm, đột nhiên nghe thấy có giọng nữ lẩm bẩm phía sau: "Xì, phân biệt đối xử!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play