Trẻ con thực ra rất hiểu chuyện, dù không hiểu vì sao nhưng sáng nay Tô đại nương cười thật đáng sợ! Giống như muốn ăn thịt họ vậy!
Đáng sợ lắm, chỉ nhìn thêm một chút thôi là tối nay đã đủ để gặp ác mộng rồi!
Nếu là thường ngày, chắc chắn Lưu Lan Hương sẽ nói một vài câu. Dù gì thì người ta cũng đã chào hỏi mình, nếu không đáp lại thì thật không phải. Nhưng lần này thì khác, đây đã là lần thứ hai rồi, lần đầu tiên là khi chia lương thực, Tô đại bá đã nói những lời đầu tiên, lần thứ hai là hôm qua, khi ông ta đòi mượn nhà mà còn đưa hẳn hai mươi đồng. Lưu Lan Hương không muốn nghĩ xấu về người khác nhưng bà không phải kẻ ngốc, dù không hiểu rõ mọi chuyện thì bà cũng biết phải tránh xa họ.
Vì vậy, lần này Lưu Lan Hương không nói gì, chỉ để mặc cho Tô Dĩnh tự dạy dỗ các em.
Khi năm người về đến nhà, họ phát hiện ra người mượn nhà hôm qua đã rời đi, nhưng như vậy cũng tốt, Lưu Lan Hương không muốn gặp thông gia của Tô đại bá.
Nhưng khi họ đẩy cánh cổng lớn ra, cảnh tượng trước mắt khiến cả nhà đều sững sờ, trừ Tô Dĩnh!
Lưu Lan Hương thốt lên: "Ôi trời ơi... Sao lại dán niêm phong thế này??"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT