Sầm Tinh chớp mắt thật nhanh vài lần, rồi lập tức phấn khích hẳn lên.
Cậu bước nhanh lại gần, cúi đầu nhìn bài thi trên bàn, gương mặt không giấu nổi nụ cười rạng rỡ. Ngu Duy Sanh nhìn thấy, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ hơn.
"Tiến bộ lớn như vậy, sao còn khóc?" Anh nói, "Tinh Tinh là một thiên tài nhỏ bị chôn vùi mà."
Sầm Tinh được khen đến đỏ mặt. Toàn thân cậu nhẹ bẫng, cảm giác buồn bực vừa nãy gần như tan biến hoàn toàn, trong lòng lấp lóe vài ý nghĩ tham lam trước đây từng bị bản thân phủ nhận.
Ngu Duy Sanh đã khẳng định cậu như vậy, chẳng lẽ không thể linh động một chút, coi như cậu đã đủ điểm qua? Nếu mình chủ động đề xuất, liệu có bị xem là quá mặt dày không nhỉ?
Cậu còn đang nghiêm túc cân nhắc, Ngu Duy Sanh đã đứng dậy: "Cũng may, còn kịp. Em cũng rửa mặt xong rồi, chúng ta đi thôi?"
Sầm Tinh mở to mắt ngơ ngác nhìn anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play