Không sai không sai, đây là một kế hay.
“Ừm ừm, chỉ cần mẹ con lọt hố, ít nhiều gì bà ấy cũng cho bố ăn một chút.”
“Bố anh minh.” Ôn Duyệt Duyệt giơ ngón tay cái lên tâng bốc.
Vi Nhu nhanh chóng ăn hết mỹ thực trong tay, vẫn còn chưa thoả mãn mà nói với con gái: “Duyệt Duyệt, rốt cuộc con phát hiện mấy món thơm ngon này ở đâu vậy? Nguyên liệu giống như của Phù Dung Trai, nhưng hương vị quán này còn thơm và đỉnh hơn, mẹ ăn một liền mê, nếu có thể, liệu đối phương có chấp nhận làm thuê với mức lương một năm là 100 vạn hay không, tay nghề này quá tuyệt vời.”
Gia tộc của Vi Nhược là phú hộ một phương, rất coi trọng chất lượng của thức ăn, nguyên liệu tốt chỉ là một phần, nhưng có thủ nghệ có thể phát huy tối đa ưu thế của nguyên liệu nấu ăn, mới là cực phẩm, nhân tài như vậy có thể ngộ (gặp) nhưng không thể cầu, đương nhiên cần phải được bồi dưỡng thật tốt để phục vụ mình chứ.
Ôn Duyệt Duyệt cười sâu cay: “Mẹ đừng mơ tưởng nữa, chỉ cần bà chủ nhỏ còn mở hàng, là có muôn người đổ xô ra đường, mức lương 100 vạn mỗi năm mà mẹ đề xuất, có thể chưa bằng một tháng lương của cô ấy, mà lại, đi làm thuê nào có tự do như lập nghiệp, mẹ vẫn nên từ bỏ ý định này đi.”
“Thanh niên bây giờ đều lợi hại như vậy sao?” Vi Nhu không khỏi thán phục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT