Vẻ đẹp của Nam Đảo cần có thời gian để từ từ thưởng thức, chính vì ít bị ảnh hưởng bởi công nghiệp hóa mà nó trở nên đặc biệt mộc mạc, nếu công nghiệp hoá quá độ sẽ phá hủy vẻ đẹp của nó, nhưng nếu tiếp tục duy trì hiện trạng như vậy lại khó có thể phát triển.
Cẩm Ninh bỗng nhiên nhớ đến công việc của nhóm người Ngô đạo diễn, những người chịu trách nhiệm quảng bá du lịch và quay phim xe bán đồ ăn lưu động, có vẻ như bọn họ muốn dùng ẩm thực để thu hút du khách, để cho nhiều người biết đến Nam Đảo hơn nhân lúc cô còn ở đây, bọn họ muốn tạo thế để kéo một đợt du khách đến trong kỳ nghỉ lễ dài ngày 1/5 sắp tới.
Cô yên lặng hồi tưởng những chi tiết trong quãng thời gian ngắn ngủi ở cùng một chỗ với bọn họ, luôn cảm thấy Ngô đạo diễn muốn nhờ cô giúp đỡ nhưng do mới quen biết nên không tiện mở lời.
“Nếu có công việc phù hợp ở các đảo ngoài, liệu bố mẹ Tiểu Anh có trở về không?”
“Chắc chắn sẽ về, mẹ của Tiểu Anh tối nào cũng gọi điện cho bạn ấy, không bao giờ gián đoạn, điều này cho thấy bọn họ cũng rất nhớ con và bà nội.”
“Không ai thích rời bỏ quê hương của mình cả, tất cả đều là thân bất do kỷ thôi” Trịnh Tiểu Vũ phiền muộn mà than thở, trông như một đứa trẻ sớm trải đời.
*Thân bất do kỷ: sống trên đời, có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play