Ôn Diễm lúc đầu ngạc nhiên, sau đó bất ngờ nói: “Cô biết cốc rượu này là dành cho mình?”
Cẩm Ninh trả lời như thể biết chắc: “Lúc làm tôi có nghĩ đến, nhưng cũng chỉ là đoán mò, tôi cũng không biết tại sao lại có ý nghĩ đó, chỉ cảm thấy anh sẽ làm như vậy, rõ ràng tôi không hiểu anh lắm, nhưng lại có thể đoán được tâm tư của anh, cảm giác này nói sao nhỉ, vừa kỳ lạ vừa thú vị.”
Ôn Diễm không cảm thấy khó xử khi bị nhìn thấu tâm tư, chỉ nghiêm túc hỏi cô: “Vậy cô chán ghét cảm giác này không?”
“Không ghét chút nào, rất thú vị.” Cẩm Ninh gần như lập tức trả lời.
Ôn Diễm lặng lẽ thở phào, không ghét là tốt.
“Lần đầu tiên gặp anh, tôi cảm thấy anh không giống như Duyệt Duyệt nói, dù là tính cách hay cử chỉ ngôn ngữ, đều toát lên là người có giáo dưỡng tốt, nếu không phải có Duyệt Duyệt, chúng ta cả đời này cũng không thể gặp nhau, vì chúng ta sống ở hai chiều không gian khác nhau, như hai đường thẳng song song, tôi ở đây, anh ở đó.”
Cẩm Ninh tách hai bàn tay ra, tạo đường song song, bàn tay trên là Ôn Diễm, bàn tay dưới là cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT