Trong phòng bệnh không bật đèn, nhưng cả căn phòng lại được ánh sáng rực rỡ từ cơn bão sao băng bên ngoài chiếu sáng. Một khoảng thời gian dài, không ai lên tiếng.
Đã bốn tháng dài xa cách, cuối cùng, Nguyễn Du nói lời đầu tiên: “... Khát nước quá.”
Vừa mở miệng cô mới phát hiện giọng mình khàn đặc, lâu rồi không nói chuyện.
Đoàn Lâm im lặng đối diện với cô, mắt không chớp, cuối cùng cũng có động tác. Anh nhấc tay tháo khẩu trang, đặt mũ lên bàn rồi rót nước cho cô.
Anh giữ vẻ mặt bình tĩnh, cúi mắt nhìn cô chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, thần sắc trên mặt anh gần như lạnh lùng không thể hiện cảm xúc gì.
Nguyễn Du uống rất chậm, vừa là để làm dịu cổ họng, vừa vì cô cảm thấy mình quá yếu... Không, thật sự yếu quá sức tưởng tượng.
Trong đầu cô lướt qua hàng loạt câu hỏi, kiểu: "Mình có nên tượng trưng hỏi giờ này là mấy giờ? Mình đã nằm bao lâu rồi? Có cần gọi bác sĩ không? À, còn bệnh tình như thế nào rồi nhỉ??"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT