Văn Tiêu nhìn chằm chằm Hoắc Triển Ngôn, sau đó lại liếc sang Diệp Hành, người đang ướt sũng toàn thân. Cuối cùng, cậu khẽ hít một hơi, thấp giọng nói: “Cậu quả nhiên chẳng thay đổi chút nào.”
Ánh mắt Văn Tiêu khiến Hoắc Triển Ngôn cảm thấy như có một mũi kim nhẹ nhàng đâm vào tim, chưa bao giờ hắn cảm thấy khó chịu đến vậy.
Hắn không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, thích hay ghét cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Nhưng chỉ riêng Văn Tiêu lại có thể khiến hắn bận lòng.
Điều làm hắn tức giận nhất là ánh mắt Văn Tiêu vừa rồi, cứ như cậu không phải đang nhìn hắn, mà là đang nhìn một ai đó khác.
Hoắc Triển Ngôn tiến lên một bước, vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Tiêu kéo Diệp Hành rời đi, thậm chí không buồn ngoảnh lại nhìn hắn lấy một lần.
Hắn vò mạnh mái tóc đỏ rực của mình, trong lòng bực bội khó tả.
Hắn thực sự muốn nắm lấy tay Văn Tiêu, muốn cậu đừng dùng ánh mắt xa lạ ấy để nhìn hắn, hắn sắp phát điên rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play