"Cậu chủ, đi đường cẩn thận." Trương Dần ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống rồi gọi Văn Tiêu một tiếng.
Văn Tiêu gật đầu, Văn Ngọc đứng bên cạnh, cẩn thận kéo lại khăn quàng cổ cho cậu, gần như quấn cậu thành một cái kén, chỉ chừa lại mỗi cái đầu lộ ra ngoài.
"Đừng để bị cảm." Văn Ngọc dặn dò.
Anh nhớ trước đây, mỗi mùa đông Tiêu Tiêu đều bị cảm, phát sốt, rồi khó chịu suốt một thời gian dài. Mong rằng mùa đông năm nay, Tiêu Tiêu sẽ không bị bệnh.
Anh cúi đầu nhìn đứa em nhỏ chỉ cao đến ngực mình, thấy đôi mắt to tròn ươn ướt của cậu đang nhìn mình chăm chú. Giọng nói có chút nghèn nghẹn vì bị khăn quàng che mất: “Dạ.”
Văn Tiêu bị Văn Ngọc dắt tay dẫn vào trong cổng trường. Vì đang nắm tay một cậu em nhỏ hơn rõ ràng, trông Văn Ngọc càng cao lớn hơn, giống như một đứa trẻ lớn đang bảo vệ em trai mình.
Trương Dần nhìn theo bóng dáng hai anh em họ bước vào cổng trường, lúc này mới yên tâm, lấy ra một điếu thuốc hút một hơi, cảm thấy mỗi ngày trôi qua như thế này, cùng bọn trẻ trải qua cuộc sống, dường như chính mình cũng trẻ ra không ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT