Trương Dần cuối cùng cũng ra ngoài xách Hoắc Triển Ngôn vào nhà.
Hoắc Triển Ngôn la lối om sòm, vừa định đấm vào bụng Trương Dần, nhưng tay lại không đủ dài nên không chạm tới, khiến Trương Dần bật cười.
"Cậu nhóc nhà nào đây? Lén lút chạy tới đây làm gì?" Trương Dần cố tình hỏi như vậy, chỉ cần nhìn sắc mặt của Văn thiếu gia là biết ngay cậu quen với nhóc con này.
"Tôi không phải nhóc nhà ai cả! Không đúng, tôi không phải nhóc con!" Hoắc Triển Ngôn vừa được thả xuống liền ưỡn ngực, sải bước về phía Văn Tiêu, dõng dạc tuyên bố: “Tôi tới tìm Văn Tiêu chơi!”
Văn Tiêu vốn định vớ lấy cái gối ném thẳng vào người Hoắc Triển Ngôn, nhưng nghĩ đến việc Văn Ngọc vẫn còn ở đây, cậu chỉ đành ôm gối vào lòng.
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi đâu có bảo cậu tới.”
"Tôi không quan tâm, tôi cứ tới đấy! Cậu không cho tôi vào, tôi sẽ ngủ trước cửa nhà cậu!" Hoắc Triển Ngôn bắt đầu giở trò mè nheo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT