Sơn Hành lẩm bẩm: “Chuyện này…”
Sơn Thư cau mày, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Không ai tỏ ra vui vẻ trước đề nghị của Mạnh Hoan, khiến cậu thắc mắc: “Sao vậy?”
Sơn Hành đáp: “Chuyện là…nói sao nhỉ…cái này…”
Chuyện Lận Bạc Chu bị mù là điều mà cả triều văn võ đều biết, nhưng chưa từng có ai thấy dáng vẻ khi hắn mất đi thị lực. Hắn tự cho rằng mình trở nên yếu ớt và xấu xí khi bị mù, nên chưa bao giờ để lộ bộ dạng đó trước mặt người khác. Mỗi khi ra ngoài, ngay cả gia nhân trong phủ cũng phải tránh mặt.
Lận Bạc Chu kiêu ngạo, không bao giờ chịu tỏ ra yếu đuối hay mất thể diện trước người ngoài.
Vậy mà Mạnh Hoan lại muốn hắn ra ngoài xem hội đèn lồng? Hội đèn lồng đấy! Người đông đúc chen chúc, biết bao nhiêu ánh mắt sẽ nhìn thấy hắn khi đôi mắt không còn nhìn được!
Mạnh Hoan sững người, rồi lắp bắp: “Ta…ta…”
Ngay lập tức, cậu ỉu xìu như cây cải non héo úa, vô cùng thất vọng, đôi môi bất giác trễ xuống: “Ta chỉ nghĩ rằng vương gia suốt ngày chỉ quanh quẩn giữa vương phủ và hoàng thành, hiếm khi được nghỉ ngơi, nếu có thể ra ngoài chơi một chút thì sẽ không còn buồn chán nữa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT