Có lẽ là vì Lận Bạc Chu quá nâng niu chăm sóc, dịu dàng hỏi han đủ điều nên Mạnh Hoan cũng bị cuốn theo, bắt đầu cảm thấy bản thân thật yếu ớt, mong manh.
Rõ ràng trước đó đang ốm vẫn tự nằm giường, ngủ dậy còn bò dậy được, tự đun nước ăn cơm như thường. Vậy mà giờ đây lại thấy toàn thân chẳng còn chút sức lực.
Mạnh Hoan ngồi trên giường, ủ rũ một lát rồi khẽ rên rỉ: “Phu quân…”
Lận Bạc Chu lại gần: “Hửm?”
Mạnh Hoan nói: “Đau chân…”
Lận Bạc Chu vén ống quần cậu lên, quả nhiên thấy có vết trầy xước đã đóng máu, bèn nói: “Đừng đi lại nữa, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi, có gì gọi ta. Ở đây có thuốc giảm đau, rất mát lạnh, không đau đâu, để vi phu bôi cho em.”
Mạnh Hoan chớp mắt, gật đầu rất nghiêm túc, rồi đưa tay vỗ lên trán mình: “Phu quân, đầu ta cũng choáng váng nữa.”
Nói xong còn ra vẻ như sắp ngất đến nơi.
“Muốn ta xoa giúp không?” Lận Bạc Chu ôm cậu vào lòng, ngón tay dài đặt lên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp quanh tai.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play