Bạch Dao và Thẩm Tích hẹn nhau giờ ăn trưa sẽ gặp lại ở căng tin. Cô quay về lớp học. Lộ Tiểu Nhiên liếc nhìn xung quanh, rồi khẽ nói với Bạch Dao: “Dao Dao, tớ thấy Triệu Xa không vui lắm chuyện cậu tìm bạn trai đâu.”
Bạch Dao hỏi: “Triệu Xa là ai?”
Lộ Tiểu Nhiên im lặng một lúc: “Chính là người lúc nãy muốn mời cậu đi ăn cơm ấy.”
Bạch Dao nhìn sang. Quả nhiên, trong lớp có vài nam sinh đang tụm lại, dường như bàn bạc chuyện gì đó.
Cô khoanh tay, trầm ngâm suy nghĩ.
Đến giờ nghỉ trưa, Bạch Dao kéo Thẩm Tích vào thư viện, kèm cặp anh học bài. Nói không ngoa chút nào, việc học của Thẩm Tích đúng là một mớ hỗn độn. Cũng may Bạch Dao không ngại phiền, kèm anh hơn một tháng trời, giờ anh mới có chút tiến bộ.
Ban đầu, Thẩm Tích ngay cả cách cầm bút cũng không đúng. Thật không hiểu nổi chín năm giáo dục bắt buộc trước đây anh học kiểu gì.
Thấy thiếu niên viết lách mà lưng càng lúc càng còng, đầu cúi thấp dần, mắt gần như dí sát vào giấy, Bạch Dao một tay vỗ lưng cậu, tay kia nâng cằm anh lên, giúp anh ngồi thẳng lại.
Cô nhẹ nhàng bảo: “Khi viết chữ phải ngồi thẳng, không là hại mắt đấy.”
Thẩm Tích ngoan ngoãn đáp: “Ừ.”
Bạch Dao nhìn chữ anh viết trên giấy mẫu, xiêu xiêu vẹo vẹo, thật không thể mở mắt khen nổi. Cô nắm tay anh, dẫn từng nét bút theo chữ mẫu, chậm rãi viết lại.
Cô còn động viên: “Khi viết, anh chú ý nét bút một chút. Một ngang một dọc phải rõ ràng. Từ từ thôi, không vội, rồi sẽ viết đẹp được.”
Thẩm Tích lại “Ừ” một tiếng. Nhưng ánh mắt anh không đặt trên giấy mẫu, mà dán vào bàn tay đang nắm tay mình của Bạch Dao. Tay cô trắng trẻo, xinh đẹp, sờ vào cũng thật thoải mái.
Nếu lúc nào cũng mang theo bên người được thì tốt biết mấy.
Thẩm Tích dần dần suy nghĩ lan man, tâm tư bay bổng, trong mắt ánh lên càng nhiều khát khao.
Giây tiếp theo, đôi tay ấy đặt lên mặt anh, buộc anh nhìn vào gương mặt nghiêm túc của cô gái.
Bạch Dao xụ mặt: “Thẩm Tích, anh không tập trung.”
Thẩm Tích vô tội đáp: “Dao Dao, anh đang học rất nghiêm túc mà.”
Bạch Dao hung hăng xoa mặt anh, nắn bóp đến mức mặt anh méo mó buồn cười. Cô hùng hổ nói: “Không được mất tập trung, không được nói dối! Anh ngày nào cũng muốn lười biếng thế à? Đến lúc kết hôn ký giấy đăng ký, chữ anh xấu hoắc không ra hồn thì làm sao đây?”
Thẩm Tích lí nhí: “Kết hôn?”
“Đúng thế. Sau này chúng ta dĩ nhiên sẽ kết hôn. Rồi trên sổ hộ khẩu, anh chỉ thuộc về mình em, em cũng chỉ thuộc về mình anh.”
Dù gì thì trước mắt cứ mặc kệ tương lai ra sao. Bạch Dao rất giỏi vẽ bánh mơ cho người khác, không khác gì mấy tên tra nam hứa hẹn với cô gái nhỏ rằng chờ sự nghiệp thành công sẽ cưới vậy.
Mắt Thẩm Tích sáng rực: “Em chỉ thuộc về anh, vậy anh có thể ăn em luôn không?”
Bạch Dao thẹn thùng che mặt: “Đúng là con trai, đầu óc lúc nào cũng toàn mấy ý nghĩ xấu xa!”
Thẩm Tích cúi người nhìn mặt Bạch Dao, trông như chú chó lớn mắt long lanh nhìn cô, thoạt như có tai và đuôi dựng đứng lên: “Dao Dao, bao giờ chúng ta kết hôn?”
Bạch Dao xoa xoa “đầu chó” của anh: “Ít nhất cũng phải đợi sau khi tốt nghiệp chứ.”
Thẩm Tích mím môi thành đường thẳng, rõ ràng không hài lòng vì thời gian quá dài. Anh buồn bực.
Bạch Dao chọc chọc mặt anh: “Thôi nào, đừng buồn. Thời gian trôi nhanh lắm, đúng không?”
Thẩm Tích nghĩ một lúc, gối đầu lên tay Bạch Dao, nằm dài trên bàn, ngơ ngác chớp mắt: “Từ khi quen Dao Dao, một ngày một đêm cứ như trôi qua trong chớp mắt. Trước kia thời gian trôi chậm lắm, ban ngày dài đằng đẵng, tối cũng dài đằng đẵng, không vui chút nào.”
“Thế giờ vui hơn rồi?”
Anh cười gật đầu: “Vui lắm.”
Trông anh đúng là như đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên.
Bạch Dao cũng cười, tay cô luồn vào mái tóc ngắn đen nhánh của anh, động tác nhẹ nhàng. Thẩm Tích thoải mái híp mắt, nắm tay còn lại của cô áp lên mặt mình, khẽ cọ cọ.
Anh thích kiểu tiếp xúc cơ thể thế này. Cách mà chỉ cần làn da chạm nhau là có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương khiến anh thấy dễ chịu và thú vị.
Nhưng rồi anh nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác.
Nếu đôi tay này rời khỏi chủ nhân của nó, liệu cô còn có thể vuốt ve anh như vậy nữa không?
Thẩm Tích thoáng cảm thấy bối rối, hoang mang.
Nhân viên quản lý thư viện đã liếc nhìn họ mấy lần với ánh mắt cảnh cáo. Trong trường này toàn là đám con nhà giàu không coi luật lệ ra gì. Anh ta không phải không muốn quản, chỉ là sợ có quản cũng vô ích.
Bạch Dao hạ giọng: “Thẩm Tích, dạo này đừng đi một mình.”
Thẩm Tích ngây thơ ngẩng lên: “Dao Dao, có ai muốn bắt nạt anh à?”
Anh biết, mỗi lần cô nói vậy nghĩa là có kẻ đang âm mưu hại anh sau lưng.
Bạch Dao xoa mặt anh: “Em sẽ xử lý ổn thỏa.”
Hoàng hôn buông xuống, giờ học ban ngày kết thúc. Hầu hết học sinh vừa tan lớp là lập tức rời khỏi phòng học, vội vàng về ký túc xá nằm nghỉ.
Triệu Xa bị chặn lại.
Bạch Dao mỉm cười: “Bạn học Triệu Xa.”
Triệu Xathụ sủng nhược kinh, hơi lắp bắp: “Bạch… Bạch Dao… Cậu tìm tớ có việc gì à?”
Bạch Dao cười nói: “Tớ nghe nói cậu hẹn với người khác, tối nay định đến ký túc xá tìm bạn trai tớ chơi.”
Sắc mặt Triệu Xa thoáng thay đổi.
Bạch Dao chỉ bỏ ra chút tiền là đã khiến đám bạn xấu của Triệu Xa khai hết mọi chuyện. Huống chi, đám “bạn bè” bề ngoài của Triệu Xa, hay cả mấy anh chàng của đám chị em plastic của Bạch Dao, đều không ngại bán cho cô một ân tình.
Con người ta luôn biết thức thời mà.
Giọng Bạch Dao thân thiện: “Thật ra cậu cũng biết đấy, tính tớ rất dễ chịu. Mọi người đều là bạn học, lại cùng một vòng tròn. Sau này tốt nghiệp rồi, biết đâu còn liên lạc với nhau. Nhiều bạn thì vẫn hơn nhiều kẻ thù, đúng không?”
Triệu Xa nghiến răng: “Cậu ta không xứng với cậu.”
“Cậu muốn nói là gia thế của cậu ấy không xứng với tớ, đúng không?” Bạch Dao cong cong khóe mắt: “Nói cách khác, gia thế của cậu thì xứng với tớ à?”
Gương mặt Triệu Xa trở nên rất khó coi.
Nhà họ Bạch là tập đoàn hàng đầu, nên Bạch Dao mới có thể sống như nữ vương cao cao tại thượng trong trường này. Ai ai cũng nâng niu cô, bất kể thật lòng hay giả tạo. Dù sao thì bề ngoài vẫn là như vậy.
Bạch Dao chính là miếng thịt béo, ai cũng muốn cắn một miếng để kiếm chút lợi.
Ở ngôi trường này, giáo dục mà mỗi người nhận được chính là như vậy: Nếu không thể trở thành kẻ mạnh nhất trong khu rừng, thì phải tìm cách độc chiếm kẻ mạnh nhất.
Nếu bảo Triệu Xa thuần túy thích Bạch Dao vì con người cô, ngay cả chính cậu ta cũng không tin nổi lời đó.
Bạch Dao trông như một bình hoa xinh đẹp, nhưng với những chuyện thế này, cô không hề ngây thơ chút nào.
Triệu Xa biết mình bị cảnh cáo. Cậu ta đè nén sự không cam lòng trong mắt, nặn ra nụ cười, đưa tay phải ra, thân thiện nói: “Bạch Dao, chúng ta vẫn là bạn học chứ?”
Bạch Dao nhìn tay cậu ta, nhưng không bắt tay, chỉ mỉm cười: “Đương nhiên, chúng ta vẫn là bạn học.”
Bạch Dao rời khỏi lớp học, Lộ Tiểu Nhiên đang đợi cô.
Lộ Tiểu Nhiên nói: “Dao Dao, cậu còn nhớ con nhỏ đáng ghét lớp bên không? Tớ nghe mấy chị em kể, nó đi nói xấu cậu ngoài kia kìa! Nó bảo mặt cậu là đồ giả, còn nói cậu định câu dẫn bạn trai nó!”
Lộ Tiểu Nhiên che miệng: “Trời ơi, con nhỏ đó đúng là dám nói thật!”
Bạch Dao “chậc” một tiếng: “Với gương mặt xinh đẹp thế này của tớ, bác sĩ thẩm mỹ cũng không làm ra được tinh tế vậy đâu. Con nhỏ đó tên gì nhỉ? Hôm nào tụi mình tìm nó tính sổ.”
Tiếng mấy cô gái dần xa khuất, bóng dáng cũng không còn thấy đâu.
Triệu Xa nghiến răng. Thẩm Tích mọi mặt đều thua kém cậu ta, vậy mà Bạch Dao lại chọn Thẩm Tích, thậm chí còn đến cảnh cáo cậu ta vì Thẩm Tích. Làm sao cậu ta nuốt trôi cục tức này được?
Nhưng trong thời gian này, Triệu Xa đúng là không dám manh động. Nếu Thẩm Tích xảy ra chuyện gì, chắc chắn Bạch Dao sẽ đổ lỗi lên đầu cậu ta.
Triệu Xa tự nhủ sau này sẽ có cơ hội. Cậu ta sẽ đạp Thẩm Tích dưới chân, rồi khiến Bạch Dao kiêu ngạo phải ngoan ngoãn quỳ dưới chân cậu ta mà lấy lòng. Tâm trạng cậu ta tệ đến cực điểm, tiết tự học tối không thèm không lên lớp, ở lại ký túc xá chơi game.
Sau khi kết thúc một ván game, cậu ta mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ nhà vệ sinh.
Chắc là vòi nước quên khóa. Cậu ta bực bội bước vào, quả nhiên nước trong bồn đã tràn ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc Triệu Xa đưa tay định khóa vòi, từ trong bồn đột nhiên trồi lên một mớ tóc dài cuốn lấy cánh tay cậu ta. Cậu ta theo bản năng hét lên. Cùng lúc đó, cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại, “rầm” một tiếng, đèn tắt phụt.
Tiếng cười âm u của một người phụ nữ vang lên, quanh quẩn trong không gian chật hẹp, như phát ra từ mọi ngóc ngách.
Triệu Xa giãy giụa không thoát khỏi đám tóc quấn chặt cánh tay. Cậu ta gào lên tuyệt vọng: “Thả tao ra! Thả tao ra!”
Trong ánh sáng mờ tối, trên gương dần hiện lên hình ảnh một người phụ nữ đầu tóc rối bù.
Cô ta từ xa tiến lại gần, cả người ướt sũng, mái tóc dài nhỏ nước che kín mặt, âm trầm đáng sợ.
Triệu Xa hét lên: “Ma quỷ!”
Cậu ta ngã nhào xuống đất, lồm cồm bò về phía cửa. Nhưng cánh cửa chết tiệt ấy không tài nào mở ra. Cậu ta run rẩy, hơi lạnh sau lưng càng lúc càng nặng.
Một giọt nước rơi xuống mặt cậu ta.
Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu. Thứ đầu tiên đập vào mắt là mái tóc đen ướt rũ xuống, nhìn lên trên nữa, cậu ta đối diện với gương mặt trắng bệch, vặn vẹo, kinh khủng.
Nữ quỷ bò ngược trên trần nhà, ẩn trong đám tóc đen dày đặc. Miệng đỏ chậm rãi cong lên, nụ cười nứt đến tận mang tai, gương mặt không còn giống con người. Nỗi sợ trong lòng Triệu Xa lúc này đạt đến đỉnh điểm.
Cậu ta kinh hãi hét lớn, vội vàng lùi lại. Đám tóc đen cuốn lấy tay chân cậu ta làm cậu ta ngã nhào về phía trước, cả người dính chặt sàn, bị kéo ngược ra sau.
“Tha cho tao! Xin mày tha cho tao!”
Nữ quỷ cười khanh khách, như đang chơi một trò thú vị.
Bỗng trong tầm mắt Triệu Xa xuất hiện thêm một bóng người. Cậu ta cầu cứu: “Cứu tao! Mày muốn gì tao cũng cho! Nhà tao giàu lắm, cứu tao đi!”
Nhưng bóng người ấy không động đậy.
Triệu Xa từ từ nhìn rõ. Mắt cậu ta trợn tròn, không tin nổi hét lên: “Thẩm Tích!!!”
Dưới ánh trăng ngược sáng, thiếu niên ngồi trên bậu cửa sổ như một con mèo. Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng quỷ dị. Anh lặng lẽ nhìn kẻ đang bị kéo lê trên sàn, một tay chống cằm, chậm rãi nở nụ cười.
Anh chỉ vào tay phải của nam sinh, cười rạng rỡ: “Ăn cái tay này của nó trước nhé.”
Trong ánh sáng mờ ảo, tiếng xé thịt và tiếng hét thảm của nam sinh phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiếng “tí tách” của nước hòa lẫn tiếng máu chảy.
Đêm nay, trong bóng tối, một khúc nhạc quỷ dị vang lên.