Nhìn thấy người vừa đến, ý cười trong mắt Giang Vọng Tân dần phai nhạt. Bề ngoài trông có vẻ không khác gì thường ngày, nhưng người quen thuộc với cậu dễ dàng nhận ra sự xa cách trong đó.

Là huynh đệ thân thiết từ nhỏ cùng lớn lên, Thẩm Khuynh Dã đương nhiên nhìn ra điều đó. Hắn vốn không phải là người tinh tế, nhưng vào khoảnh khắc này, gần như ngay lập tức, hắn nhận ra cảm xúc xa cách nơi đáy mắt Giang Vọng Tân. Trong lòng tức khắc như bị khoét một lỗ lớn, buồn bã thấy rõ.

Nhìn lại, Thẩm Khuynh Dã trông chẳng khác nào một chú chó lớn vừa bị chủ nhân vứt bỏ. Không, phải nói chính xác hơn… là một con chó săn trung thành.

Thế nhưng, Giang Vọng Tân lại chẳng có tâm tư để bận lòng về cảm xúc của hắn. Lần nào cũng vậy, chỉ cần đối phương để lộ dáng vẻ này, cậu đều sẽ mềm lòng thỏa hiệp. Nhưng lần này, Giang Vọng Tân không muốn để mình bị ảnh hưởng nữa. Cậu lại càng không muốn… vào một ngày nào đó trong tương lai, khi nhìn về phía Thẩm Khuynh Dã, lại phải chứng kiến ánh mắt kiêu ngạo ấy hiện lên sự chán ghét và khinh thường.

……

"Ngươi tên là Giang Vọng Tân, trong nhà xếp thứ hai, ta cũng vậy, cũng là nhị."

"Vậy thì ngươi có thể gọi ta là… Thẩm Nhị Dã!"

"Thế ta gọi ngươi… Giang Nhị Tân, thế nào?"

……

“Giang Nhị Tân, chuyện này là do ngươi làm, đúng không?”

“Giang Vọng Tân, ta đã nhìn lầm ngươi.”

“Chúng ta là huynh đệ nhiều năm, hôm nay ngươi lại tuyệt tình như vậy."

“Ngươi… Từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Trong đầu Giang Vọng Tân không ngừng hồi tưởng về những ký ức cũ, cuối cùng dừng lại ở câu nói cuối cùng ấy—"Từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Cậu vẫn còn nhớ ánh mắt tràn đầy giận dữ của Thẩm Khuynh Dã khi thốt ra những lời đó, ánh mắt chứa đầy chất vấn, thất vọng, thậm chí là căm hận. Giang Vọng Tân chưa bao giờ nghĩ rằng, người đã cùng cậu lớn lên từ nhỏ, đến cuối cùng lại nhìn cậu như một kẻ xa lạ.

Ngay cả Thẩm Khuynh Dã cũng không thể hiểu được cậu, thậm chí còn khinh miệt cậu. Đến khi mọi chuyện ập đến, đối phương chẳng buồn cho cậu một cơ hội để giải thích. Đời trước, nói Giang Vọng Tân bị chúng bạn xa lánh cũng không hề quá đáng. Nhưng rốt cuộc, cậu làm tất cả là vì ai?

Sau khi Lận Diễm đăng cơ, cả triều đình chìm trong cơn biến động chưa nguôi, mà Thẩm gia lại là kẻ nắm giữ binh quyền. Không nằm ngoài dự đoán, bọn họ chính là mục tiêu đầu tiên bị đẩy ra chịu bão tố.

Cơ nghiệp trăm năm của Thẩm gia như bị đặt trên lò lửa, ngàn cân treo sợi tóc. Vì muốn bảo toàn Thẩm gia, lần đầu tiên Giang Vọng Tân có bất đồng ý kiến với Lận Diễm. Cuối cùng, Thẩm gia được bảo toàn, nhưng đó cũng chính là khởi đầu cho sự rạn nứt giữa cậu và Lận Diễm.

Điều Giang Vọng Tân không ngờ tới là Thẩm Khuynh Dã lại đem tất cả trách nhiệm và tội lỗi đổ lên đầu cậu. Mà đến khi bản thân bị phán lưu đày, cậu cũng không biết liệu có phải vì công lao của Thẩm gia hay không…

Hồi tưởng lại quá khứ, Giang Vọng Tân biết rõ, trong chuyện này chắc chắn có bàn tay của Lận Diễm thao túng, khiến cậu và Thẩm Khuynh Dã ngày càng xa cách. Nhưng điều khiến cậu khó tin nhất chính là… Thẩm Khuynh Dã không tin cậu. Tình nghĩa bao năm giữa bọn họ, cuối cùng lại mỏng manh như một tờ giấy thấm nước, chỉ cần chạm nhẹ là rách.

Dù cho có ai đó đứng sau giật dây, thì với Giang Vọng Tân, mọi chuyện cũng đã quá rõ ràng.

Hiện tại, cậu không muốn bản thân bị cuốn vào nữa.

Dừng lại ở đây thôi.

-

"Ngươi không muốn giải thích sao?"

Đôi lông mày rậm của Thẩm Khuynh Dã nhíu chặt, ánh mắt vẫn chăm chú khóa chặt Giang Vọng Tân, gằn giọng nói từng chữ.

Hắn đã sớm sai người canh giữ bên ngoài hầu phủ, biết được Giang Vọng Tân ra khỏi thành. Từ thủ vệ cổng thành, hắn lại nghe ngóng được hướng đi của xe ngựa, đoán cậu đến Hương Sơn. Khi nhìn thấy xe ngựa của hầu phủ dừng dưới chân núi, Thẩm Khuynh Dã không chút do dự đi theo con đường mòn trên núi. Nơi này, vốn là do hắn đưa Giang Vọng Tân đến lần đầu tiên.

Tiếng bước chân vừa rồi là do Thẩm Khuynh Dã cố ý phát ra. Nếu muốn, với bản lĩnh của người luyện võ như hắn, hắn hoàn toàn có thể lặng lẽ tiếp cận mà không để lộ bất kỳ âm thanh nào.

Những thị vệ theo hầu Giang Vọng Tân từ xa nhìn thấy hắn nhưng không hề ngăn cản. Dù sao, quan hệ giữa Thẩm thiếu tướng quân và tiểu thế tử thế nào, bọn họ đều hiểu rõ. Ngày thường hai người thân thiết, không câu nệ tiểu tiết, nên ai nấy chỉ nghĩ Thẩm thiếu tướng quân đến tìm tiểu thế tử để chơi đùa như trước đây.

Thẩm Khuynh Dã thân hình cao lớn vạm vỡ, như một bức tượng điêu khắc lớn đứng chắn bên đình, tỏa ra áp lực vô hình.

Giang Vọng Tân không né tránh ánh mắt kia, chỉ bình thản nói:

"Không có gì để giải thích."

Dứt lời, cậu nhẹ nhàng kéo Yến Lai đứng dậy:

"Đi thôi, cảnh cũng đã xem xong rồi, chúng ta nên trở về thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play