“Sao cô lại ngồi ở đây?” Chu Diệu sửng sốt một chút.
Anh vừa rồi còn tưởng rằng Ôn Duyệt chỉ để lại đèn cho mình, không nghĩ tới cô còn chưa ngủ, ngồi ở dưới mái hiên rõ ràng là đang đợi anh.
“…… Hả? Tôi là đang đợi anh nha, sao anh về muộn vậy, tôi đã đợi anh rất lâu rồi.” Ôn Duyệt đang mơ màng, phản ứng có chút chậm chạp, ngước mắt nhìn về phía trước, nói chậm rãi, mềm mại mà than phiền.
Chu Diệu ánh mắt lóe lên, cười lạnh: “Ai bảo cô đợi tôi?”
“Chu Diệu, miệng anh làm từ đá à, sao cứng như vậy? Không cảm kích thì thôi, còn muốn mắng tôi.” Ôn Duyệt hỏi nghiêm túc, hỏi xong lại bĩu môi nói: “Tôi cho rằng anh sẽ trở về ăn cơm tối, ai biết anh trở về muộn như vậy.”
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng của Ôn Duyệt, trong lòng Chu Diệu ít nhiều cũng có chút cảm động, sau khi bà nội mất, đã lâu rồi trong nhà không có ai đợi anh, để đèn cho anh.
Nhưng Chu Diệu rõ ràng không phải là người sẽ thể hiện cảm xúc ra ngoài bằng lời nói.
Anh nghe vậy, nhìn Ôn Duyệt từ trên xuống dưới, giọng vẫn lạnh lùng: “Vậy cô đã ăn cơm tối chưa?”
“Đương nhiên ăn rồi, nếu không tôi sẽ đói chết.” Ôn Duyệt đúng lý hợp tình, “Nhưng tôi để lại cho anh một ít mì, anh ăn không? Mì là tôi tự làm, thêm hai quả trứng chiên, ăn rất ngon!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play