8.
Mười năm trước, sau khi gặp tai nạn trong vụ nổ ở công ty, mô mềm ở hai chân của Lục Thanh Đình bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ có thể cắt cụt để giữ mạng.
Bác sĩ nói, chân bị những mảnh vỡ cửa sắt của garage xe bắn ra trong lúc nổ gãy, may mắn là đoạn cửa sắt đó đã đỡ được phần lớn thương tích cho cậu, nếu không thì cơ thể cậu có thể sẽ đầy thương tích, thậm chí không thể sống sót.
Bây giờ trong ống quần trống rỗng chỉ còn lại hai cục thịt, chỉ dài hơn so với việc cắt cụt từ gốc (cắt cụt ngay xương chậu) một đoạn ngắn, còn chưa đến một nửa phần đùi ban đầu. Phần cuối của cẳng chân còn lại là vết khâu sau phẫu thuật, phần thịt được khép lại tạo thành vô số nếp nhăn, các bộ phận khác trên cơ thể cũng có một số vết sẹo rải rác, sau khi được sửa chữa thẩm mỹ, phần lớn đã được loại bỏ.
Dù đã mười năm trôi qua, Lục Thanh Đình vẫn không thể nào quên được nỗi đau thấu xương đó, điều này đặt vào bất cứ ai, cũng sẽ không bao giờ quên được trong đời.
Lúc đầu, Lục Thanh Đình cho rằng thà chết đi cho rồi, hà tất phải ở lại chịu đựng tất cả những điều này, nhưng sau đó cậu nhìn thấy hi vọng của cuộc sống, lại thay đổi suy nghĩ, dần dần cảm thấy: May mà không chết, may mà không bị thương ở nội tạng, không bị thương ở mặt và tay, may mà cẳng chân còn lại một đoạn như vậy, cho phép cậu có thể ngồi dậy, nếu không thì cậu thậm chí còn không thể ngồi xe lăn. Chỉ là nhìn trông thật kỳ quái, bản thân cậu đã quen rồi, nhưng bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng của cậu, đều sẽ lộ ra vẻ thương hại, kinh hãi hoặc ghê tởm, dù có giả vờ không nhìn thấy thế nào đi nữa, ánh mắt cũng không thể lừa người, Lục Thanh Đình cứ như vậy mà làm công việc thu ngân ở cửa hàng tiện lợi. Ban đầu, cậu thường dùng một tấm chăn nhỏ để che phần dưới cơ thể, gần đây vào mùa xuân trời hơi nóng, hôm nay cậu không mang theo.
“Anh đang làm gì vậy? Chúng tôi còn phải tính tiền nữa đó.” Một vị khách phía sau thúc giục không kiên nhẫn, vì vậy người đàn ông mua thuốc lá vội vàng ném tiền rồi đi, vẫn là một tờ tiền nguyên. Anh vừa quay người, dáng vẻ phía sau lưng cũng có vài phần giống Lục Đường Vũ, Lục Thanh Đình hoàn toàn không thể rời mắt.
Lục Thanh Đình hét lên một tiếng: “Đợi đã! Tôi chưa trả lại tiền thừa!”
Tuy nhiên, vị khách đó dừng lại ở ngoài cửa hàng, không rời đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play