5.
Chỉ cần có thể lấy chứng nhận y tế, cảnh sát sẽ không thể giam giữ Dylan được.
Dylan suy nghĩ một hồi, anh nhớ đến tên một người, anh thử viết lên tờ giấy mà Camus mang đến, không biết thứ tự viết có đúng hay không, anh đã nhiều năm rồi không viết tiếng Trung, giờ đã ngượng tay.
Dylan nói: “Cô ấy tên là Phương Tư Vân, Chelsea, trước đây là bác sĩ tâm lý của tôi, nói với cô ấy tên của tôi thì hẳn là cô ấy sẽ nhớ. Nhưng tôi không biết cô ấy có còn làm việc ở bệnh viện đó nữa hay không.”
“Dylan, đừng lo lắng, cho dù cô ấy không ở đó, tôi sẽ quay về lấy chứng nhận chẩn đoán từ New York mang đến là được. Cậu hãy cố gắng thêm một chút nhé.” Percy nắm tay Dylan.
Và như vậy, họ đã thảo luận kế hoạch bảo lãnh và rời khỏi đồn cảnh sát, còn Dylan thì phải ở lại đây qua đêm.
Họ theo các manh mối mà Dylan cung cấp, tìm được bệnh viện mà Phương Tư Vân từng làm việc. Từ đó, họ mới biết rằng hiện cô đã không còn làm việc bệnh viện đó nữa mà tự mở phòng tư vấn tâm lý, vì cô đã nổi danh hơn, muốn tự lập để có thể tự do sắp xếp thời gian. Hơn nữa, cô đã kết hôn và có một đứa con vào năm trước, không thể vừa làm việc vừa chăm sóc con, nên mới mở phòng tư vấn nhờ vào sự ủng hộ của chồng.
Để có được địa chỉ công tác hiện tại của Phương Tư Vân, Camus và Percy đã phải hỏi rất lâu, cuối cùng cũng tra ra được tên phòng tư vấn hiện tại của cô, cũng như số điện thoại liên lạc của cô.
Lúc đó đã khá muộn, nhưng Percy vẫn vội vàng gọi điện cho cô trước.
“Xin hỏi, có phải là cô Phương Tư Vân không?”
“Xin chào, là tôi.” Giọng nói của đối phương nghe có vẻ như là một người phụ nữ trưởng thành, độ tuổi tương đương với Dylan.
“Cô còn nhớ một bệnh nhân tên là Lục Đường Vũ không, sinh năm 1983, mười năm trước là bệnh nhân của cô, anh ấy bị rối loạn nhân cách phân liệt.” Percy hỏi.
“Lục Đường Vũ?”
“Đúng vậy, bác sĩ Phương, tôi là bạn của anh ấy.”
“Không phải anh ta đã sang Mỹ rồi sao? Anh ta đã không trở về nước nhiều năm rồi, anh ta khoẻ không nhỉ?”
Percy suy nghĩ một lúc, do dự nuốt xuống những lời xã giao vô nghĩa: “Anh ấy không ổn lắm. Vì một vụ án, bây giờ anh ấy phải trở về nước để điều tra, hiện đang ở đồn cảnh sát, chúng tôi hy vọng có thể bảo lãnh anh ấy ra nên cần bệnh viện xác nhận bệnh rối loạn nhân cách phân liệt, cô là bác sĩ của anh ấy thì chắc có thể giúp được chứ?”
“Có gấp không?”
“Xin cô hãy nhanh chóng giúp tôi với.”
“Tôi có thể giúp việc này, nể tình tình cảm với Thanh Đình đấy. Nhưng sau đó bảo với anh ta nhớ báo đáp tôi.”
Người bên kia có chút do dự. Dường như cô đã nhắc đến một cái tên gọi là Thanh Đình, Percy không kịp hỏi thêm.
Ngày hôm sau, Phương Tư Vân cầm tài liệu đến đồn cảnh sát. Sau khi Camus thương lượng với cảnh sát, với lý do đặc thù của chứng bệnh phân liệt, họ đã thuyết phục được cảnh sát đồng ý cho bảo lãnh, nhưng bắt buộc phải báo cáo định kỳ, trước khi đó, không được trở về nước di trú.
Để cảm ơn Phương Tư Vân đã không tính toán ân oán sau mười năm mà giúp đỡ, Dylan quyết định mời cô ăn tối, giữ lời lời hứa báo đáp.
“Anh ngày càng đẹp trai hơn rồi. Tôi đã già rồi, sao anh không có vẻ gì là già đi nhỉ?”
Sau khi ngồi xuống, Phương Tư Vân đã khen Dylan, Dylan chỉ mỉm cười, trong mắt anh, Phương Tư Vân không thể nói là già, hơn nữa nghe nói cô đã có con mà dáng vẻ vẫn thon thả, giờ để tóc dài khiến cô càng có khí chất, hồi đại học dường như cô còn là một mỹ nhân nữa thì phải.
Phương Tư Vân bắt đầu gọi món, cô là người phụ nữ duy nhất, ba người còn lại rất lịch thiệp để cô gọi trước.
“Hôm nay cảm ơn cô nhiều, Chelsea, cô muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái.” Dylan vỗ tay.
“Không có gì, Lục Đường Vũ. Anh rời khỏi Thành phố J mười năm, gặp lại anh thì tôi rất vui, tình hình bệnh của anh vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn. Phải cảm ơn Percy đã luôn ở bên cạnh hỗ trợ điều trị cho tôi trong suốt những năm qua.”
“Ồ.” Hình như bất chợt nhớ ra điều gì, Phương Tư Vân nói: "Lần này, chính cậu ấy đã liên lạc với tôi. Có được một người bạn như vậy, anh thật may mắn.”
Thế nhưng sự thật không phải là bạn bè.
Percy biết bác sĩ Phương đã hiểu lầm, trong khoảnh khắc, cậu ta muốn thay đổi suy nghĩ của bác sĩ Phương, không thể kìm được mà nói: “Bác sĩ Phương. Thực ra, tôi và Dylan là người yêu, chúng tôi đã bên nhau nhiều năm rồi.”
Câu này khiến gương mặt tươi cười ban đầu của Phương Tư Vân trở nên rất ngượng ngùng, nhanh chóng, nụ cười cũng dần biến mất, cô liên tục uống vài ngụm cà phê chữa ngượng.
Cô là bác sĩ tâm lý, lại biết rõ về Lục Đường Vũ, làm sao có thể không nhìn ra mối quan hệ của Lục Đường Vũ và Percy trước mặt này được. Nhưng Lục Đường Vũ chưa tự mình thừa nhận, cô cũng không muốn đặt câu hỏi, hơn nữa cô cố tình nói là bạn bè, chỉ để giúp Lục Đường Vũ có một bậc thang đi xuống thôi.
Bầu không khí ở bàn ăn bỗng trở nên không hài hoà.
“Lục Đường Vũ…” Sau một hồi, Phương Tư Vân mới từ từ nói: "Vừa rồi tôi nghe luật sư của anh, Camus nói, bước tiếp theo, kế hoạch của anh là xác nhận tính chân thực của di chúc năm xưa à? Anh định làm thế nào?”
Chưa kịp để Dylan lên tiếng, Phương Tư Vân lại nói: “À đúng rồi, căn nhà của nhà họ Lục đã bán rồi.”
“Bán rồi?”
Hóa ra thật sự đã bán rồi, Dylan chột dạ kìm nén sự ngạc nhiên ở trong lòng.
“Anh không biết sao? Nếu không bán, thì không thể trả được món nợ đó. Bây giờ anh gặp phải vụ án này, tôi mới biết hóa ra anh đã ‘kế thừa’ rất nhiều tài sản hồi đó, vậy mà anh lại không định móc ra một xu để cùng chia sẻ nhỉ?”
“Xin lỗi, đó là chuyện gia đình của tôi, nên tôi không định nói cho cô biết.” Dylan có chút áy náy nói.
“Không sao, tôi cũng không cần biết. Di chúc luôn luôn là bí mật, nhưng ngay cả Thanh Đình cũng không biết chuyện này luôn sao? Cậu ấy không phải người ngoài. Năm đó, khi anh rời đi, cậu ấy cũng không hề phàn nàn, mà chỉ hy vọng anh ở Mỹ sẽ nhận được sự điều trị tốt hơn, sớm hồi phục lại. Bây giờ nhìn lại, anh thực sự đã hồi phục, vậy thì cuộc đánh giá tâm lý mà tôi vừa làm cho anh, có vẻ như đang giúp anh ‘làm chứng giả’ rồi?”
Nghe thấy cái tên Thanh Đình, Percy nhớ ra Nguy Tinh Xán nói đó là người mà Dylan thích, vì vậy cậu ta cảm thấy đặc biệt nhạy cảm.
Hơn nữa, bác sĩ Phương trước mặt dường như biết càng nhiều hơn.
“Bệnh của anh ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.” Percy giải thích cho Dylan.
“Thì ra là vậy, xem ra cơ sở thiết bị y tế ở Mỹ cũng không tốt lắm nhỉ.”
Ngay lập tức, Phương Tư Vân gật đầu.
Trong khi ăn cơm, Dylan cứ như có tâm sự mà không thể bỏ xuống được.
Cuối cùng, anh ngẩng đầu hỏi: “Thanh Đình vẫn khỏe chứ?”
“Tôi không rõ nữa.”
Phương Tư Vân ngẩn người, cô không nghĩ ra cách nào để trả lời câu hỏi này.
“Hay là anh tự gặp cậu ấy để hỏi đi.” Phương Tư Vân vừa uống trà do phục vụ rót, vừa nói: "Nếu cậu muốn tìm di chúc của Lục Triết Hoằng năm đó, chắc chắn cậu phải gặp cậu ấy.”
“Bây giờ cậu ấy ở đâu?”
“Anh không biết sao?” Cô bỗng trở nên lạnh lùng: "Tôi cũng không biết.”
“Cô và cậu ấy có mối quan hệ tốt như vậy, cô không thể không biết được.”
“Câu này tôi nên hỏi anh mới đúng. Ngay cả anh cũng không biết, thì tôi càng không biết.”
Percy có chút không vui:
“Dylan, đừng hỏi nữa. Tại sao phải đi tìm người đó?”
Chỉ cần nghĩ đến thân phận đặc biệt của người đó, Percy không muốn Dylan gặp mặt. Hơn nữa, từ giọng điệu của bác sĩ Phương, rõ ràng cảm thấy mối quan hệ giữa Dylan và cậu ấy không hề bình thường.
“Cậu ấy là người duy nhất có thể làm chứng cho Đường Vũ, ngược lại, cậu ấy còn có thể giúp Nguy Tinh Xán lật ngược vụ án.” Phương Tư Vân cười một cái: "Cậu không muốn Đường Vũ ngồi tù chứ? Vậy còn không mau nắm chặt cơ hội này, đừng để Nguy Tinh Xán giành trước.”
Camus ngay lập tức tiếp lời: “Chelsea nói đúng, trong vụ án này, Lục Thanh Đình là nhân chứng quan trọng, nếu cậu ấy sẵn lòng làm chứng cho Dylan, ngay cả khi tôi không biện hộ cho cậu, cậu cũng sẽ không rơi vào tình huống quá khó xử. Phải tìm cho bằng được cậu ấy, và không thể để Nguy Tinh Xán liên lạc với cậu ấy trước.”
“Thế à, vậy chúng ta…… làm thế nào để tìm.” Percy ấp úng nói.
Theo lời kể của Nguy Tinh Xán, Lục Thanh Đình dường như không muốn ra làm chứng cho Nguy Tinh Xán, cũng không có khả năng làm chứng cho Dylan. Nếu cậu thực sự là người yêu cũ của Dylan, có thể dưới sự thuyết phục của Dylan thì cậu sẽ đồng ý, tình cũ tái hợp cũng chỉ cách một chút, cậu chính là người mà Dylan luôn nhung nhớ trong giấc mơ phải không? Với tâm trạng bất an, Percy bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Tôi sẽ về nhà cũ của nhà họ Lục xem sao.” Dylan cúi đầu nói.
Dylan đoán rằng Phương Tư Vân biết địa chỉ của Lục Thanh Đình, chỉ là không muốn nói cho anh mà thôi.
Lý do rất đơn giản, khi Phương Tư Vân thấy anh có bạn trai mới, sắc mặt của cô trở nên khó coi, trong mắt cô, đó là một sự phản bội. Cô cảm thấy không công bằng cho Lục Thanh Đình, cô và Lục Thanh Đình là bạn học đại học, sau đó cùng làm việc tại một bệnh viện, mối quan hệ rất tốt. Năm đó cũng nhờ Lục Thanh Đình giới thiệu, Lục Đường Vũ mới biết đến bác sĩ tâm lý Phương Tư Vân này. Phương Tư Vân đơn thuần cho rằng: trong lòng Lục Đường Vũ, Lục Thanh Đình chắc chắn là người quan trọng nhất.
Lục Thanh Đình đã bị thương nặng trong vụ nổ cách đây mười năm, không thể tự lo cho bản thân, Lục Đường Vũ là người thân duy nhất của cậu. Ban đầu, Phương Tư Vân còn cảm thấy khâm phục thái độ không rời không bỏ của Lục Đường Vũ, ai ngờ chưa đầy một năm đã thay đổi. Hành động bỏ rơi Lục Thanh Đình của anh đã chọc giận cô, nếu không phải vì người trong cuộc không nói gì, cô nhất định sẽ không tha thứ cho Lục Đường Vũ. ( truyện trên app T Y T )
Khi cầu cứu Phương Tư Vân, Dylan không nghĩ nhiều.
Bây giờ anh nhận ra, Phương Tư Vân đang nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt, chế giễu, khiến anh cảm thấy rất khó chịu, như thể bị nhìn thấu vậy.
“Đường Vũ, mau ăn cơm đi, chào mừng anh trở lại Giang Châu.” Phương Tư Vân nhìn thấy thức ăn lại được mang lên, bèn nhắc nhở, và sử dụng một cách rất khéo léo, chỉ riêng mình cô biết. Cô luôn gọi tên tiếng Trung của Lục Đường Vũ, cũng chính là nhằm mục đích này. Cô không tin rằng Lục Đường Duy trở lại Trung Quốc lại là người ngay trước mắt cô bây giờ.
Ngay giây phút tiếp theo, Dylan lập tức vì cơn đau đầu như búa bổ mà ôm đầu.
“Dylan, cậu bị sao vậy?”
“Không sao…”
Ánh mắt của anh trở nên khác, chuyển thành loại ánh mắt mà cô từng thấy, thậm chí quen thuộc.
Dù bước vào bóng tối trong chớp mắt, nhưng lại nhanh chóng trở về thực tại — Phương Tư Vân quan sát tất cả, giả vờ như không liên quan gì đến mình rồi cầm đũa ăn cơm.
Sau bữa ăn, Camus rời đi trước. Dylan và Percy quyết định quay về khách sạn. Khi đi trên đường, Percy không nhịn được hỏi: “Người tên Lục Thanh Đình đó, có phải là người yêu cũ của anh không?”
“Không phải.” Dylan suy nghĩ một lát rồi mới nói vậy.
Khoảng dừng lại trong giây lát đó đã khiến Percy nghi ngờ.
“Có phải là tình đầu không?”
“Cậu ấy là cháu ngoại của Lục Triết Hoằng, cũng như anh, không có cha mẹ. Bọn anh lớn lên cùng nhau.”
“Chắc tình cảm giữa các anh tốt lắm nhỉ.”
“Cũng tạm.”
“Tình cảm có tốt không, mà anh cũng không biết?”
“Xin lỗi.”
“Nếu anh đi gặp người này, em sẽ không đi cùng đâu.” Bước chân của Percy ngày càng chậm lại, cậu ta lo âu nói.
“Không sao, em cứ về khách sạn trước đi.”
Dylan đã gọi một chiếc xe và tách ra với Percy.
Lúc này đúng là lúc mặt trời lặn, đi đến nhà họ Lục vẫn còn kịp, cơ thể anh như không thể tự kiểm soát, muốn tiến về phía đó.