Khi Chung Tình học cấp hai thì ông nội qua đời, bà nội Ngô Anh Hà có hai con trai và một con gái. Con trai cả là ba Chung, đi đợt cuối cùng của phong trào xuống nông thôn, coi như may mắn vì đi không xa, chỉ ở gần thành phố. Con trai út và con gái không đi, con gái thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp cũng có sự nghiệp. Còn con trai út Chung Giang Hải thì bỏ học cấp hai, sau đó bắt đầu sa ngã, trở thành một kẻ lưu manh.

Vì từ nhỏ Chung Giang Hải đã gầy yếu nên Ngô Anh Hà rất chiều chuộng. Anh trai lại là người không tranh giành, từ nhỏ đã tốt với em trai. Chị gái thì càng thương em trai. Chung Giang Hải muốn gì thì làm nấy, suốt ngày hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, ngay cả nhà vệ sinh nữ cũng dám vào. Hết tiền thì đi bảo kê cho người khác, dân xã hội đen đều sợ ông. Ông bốn mươi tuổi mà chưa làm được việc gì ra hồn. Ngô Anh Hà thường nói ông không ra gì, mỗi lần gặp đều hỏi ông đi đâu chơi bời.

Tuy ông là người lêu lổng nhưng lại không có tính xấu với người nhà, ở chung rất tốt với con cháu trong nhà, thích nói đùa. Ngô Anh Hà có mắng mỏ thế nào thì ông cũng không giận. Đám con cháu Chung Tình đều rất thích ông.

Cô ở nhà suy nghĩ mấy ngày, cô Chung Bình làm ở cơ quan nhà nước, dượng làm ở cơ quan đơn vị, Chung Tình còn hai em họ, đều là con của cô. Ngược lại cô là con một trong nhà. Các em họ đều còn nhỏ, một đứa năm sau thi đại học, một đứa năm sau thi cấp hai. Còn lại là Chung Giang Hải và con trai của ông. Trong số người thân trong nhà, cũng chỉ có Chung Giang Hải là rảnh rỗi.

Người nhà bà ngoại thì không thân thiết gì, Chung Tình không quen ai, người cô biết duy nhất là bà ngoại, sau khi mẹ cô đi lấy chồng thì hai người đã xảy ra mâu thuẫn. Từ khi cô nhớ chuyện, cô chỉ gặp bà ngoại vài lần, có thể nói là không qua lại với nhau.

Một mình cô không thể nào quản lý vườn trái cây, dù có thiết bị hiện đại thì vẫn cần giữ gìn và giám sát hàng ngày. Cách hợp lý nhất là tìm một người hợp tác, nhưng cô còn nhỏ tuổi, để cô tìm người giúp cũng được, nhưng vẫn không yên tâm bằng người nhà. Thêm vào đó, trước đây Chung Giang Hải đã từng nói chuyện đó nên Chung Tình mới có ý định này.

Làm việc chân tay thì không thành vấn đề, dù sao cũng là người một nhà, không thể hại con gái mình được. Hơn nữa, cô cảm thấy chú mình tuy nhìn cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng lại là người giàu tình cảm. Trong thời gian cô ở nhà bà nội, đêm nào cô cũng thấy Chung Giang Hải quỳ trước di ảnh của ba Chung uống rượu, lẩm bẩm ba Chung lúc còn sống thích trồng cây, đáng tiếc ông không biết gì, không giúp được gì. Ông vẫn luôn không có tiền đồ, việc gì cũng nhờ anh trai giúp đỡ... 

Cô ở đó bao lâu thì thấy cảnh đó bấy lâu, vì vậy, sau khi suy đi tính lại, cô quyết định tìm chú út này làm đối tác.

Sau khi cô nói chuyện này với Ngô Anh Hà, bà nội nói một câu: "Tình Tình à, con mau bỏ ý định đó đi, đừng để chú con lừa con!"

Chung Tình: ...

Nhưng sau khi cô thuyết phục, Ngô Anh Hà vẫn nhắc chuyện này với Chung Bình. Chung Bình lập tức gọi điện thoại cho Chung Giang Hải, không nói lý do, chỉ bảo ông đến ăn cơm rồi nói cuối tuần bảo Chung Giang Hải lái một chiếc xe thương vụ thoải mái đưa Ngô Anh Hà đến thăm Chung Tình, tiện thể bàn chuyện vườn trái cây.

Bà Ngô Anh Hà nghe vậy thì cảm thấy rất vui, thấy Chung Bình quan tâm đến chuyện này, bà cụ không nhắc đến. Mấy ngày đó bà cụ chỉ nghĩ cách làm những món ăn ngon để được lâu cho Chung Tình rồi bỏ vào tủ lạnh, để con gái có thể ăn được một thời gian.  - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Bà cụ bận rộn đến nỗi không có thời gian nghĩ đến tính nết của con trai út. Vừa quay đầu lại đã vội vàng báo cho Chung Tình biết, cuối tuần cả nhà sẽ đến thăm cô, để cô nghĩ xem mình muốn ăn gì.

Thật ra Chung Bình cũng vừa mới đi không lâu, cô cũng biết mọi người lo lắng. Để dỗ bà cụ, cô vẫn nói vài món ăn không quá cầu kỳ. Ngô Anh Hà nghe xong thì bắt tay vào chuẩn bị.

Đến cuối tuần, Chung Tình cố ý dậy sớm làm xong mọi việc. Chưa đến trưa, Chung Tình đã nghe thấy tiếng hai con Becgie đen cô cột ở cửa sủa không ngừng. Khu nhà ở gần cổng vườn trái cây, vì chưa mở cửa kinh doanh nên cổng vườn luôn đóng. Chung Tình vội vàng đi ra, thấy Chung Bình đang dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.

Ánh mắt cô rơi vào hai con chó đen đang sủa dữ dội, Chung Tình có chút khó hiểu. Tuy hai con chó này tính không tốt, nhưng chúng vẫn quen Chung Bình, hơn nữa bình thường cô cho chúng ăn rất ngon, hai con chó đã nhận chủ, rất ngoan ngoãn với Chung Tình, không có lý do gì mà lại sủa dữ như vậy.

Nhưng ngay sau đó, cô đã biết lý do...

Nhìn theo hướng chó sủa, đập vào mắt là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa và quần đùi, cao gần một mét tám, trông rất cường tráng. Rõ ràng là tháng tư mà ông lại mặc đồ như mùa hè, chân đi một đôi giày thể thao trông có vẻ thời trang nhưng lại không ăn nhập gì. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to tướng, cái đầu trọc bóng loáng khiến người ta cảm thấy hơi chói mắt. Ông đeo một chiếc kính râm gọng vàng màu xanh lá đậm, đang huýt sáo trêu đùa con chó.

Con chó bên trong sủa càng dữ, ông càng hăng hái, trông rất vui vẻ.

Khi thấy Chung Tình, ông tháo kính râm ra, lập tức chào cô: "Tiểu Tình à, cô chú đến thăm con đây."

Chung Tình gật đầu, lại nhìn đôi giày không phù hợp lắm của ông. Chưa kịp nói gì, chú của cô đã vỗ đầu nói: "Con cũng thấy đôi giày này của chú không hợp phải không? Tại cô của con cả đấy, cứ bắt chú lái xe. Chú nói cho con biết, trước đây chú đi dép lê trông đẹp và oai phong lắm! Con nhìn bây giờ mà xem, haizzz..."

"Không có, chú, rất hợp với chú ạ." Chung Tình che giấu lương tâm nói.

"Vẫn là tiểu Tình nhà chúng ta có thẩm mỹ." Chung Giang Hải nhận được câu trả lời mình muốn, lập tức cười toe toét, rất vui vẻ.

"Con bé chỉ dỗ con vui vẻ thôi, đẹp hay không thì con không biết thật à?" Ngô Anh Hà liếc nhìn cậu con trai út rồi đi theo con gái vào cổng vườn trái cây.

Chung Giang Hải bị mẹ mắng quen rồi nên không có cảm giác gì, nhìn hai con Becgie đen đang gào thét điên cuồng sau cánh cổng, ông búng tay một cái rồi lại huýt sáo. Hai con chó như phát điên, kéo xích lao về phía trước. Chúng không hề lao vào hay sủa Ngô Anh Hà và Chung Bình nhưng lại như muốn ăn tươi nuốt sống Chung Giang Hải.

Tiếng loảng xoảng loảng xoảng của dây xích vang lên không ngừng, Chung Giang Hải bị ép không vào được, Chung Tình có chút bất lực, thật không biết nên nói chú của cô không được chó thích hay là cố ý đi trêu chó để bị cắn... 

Cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách, Chung Tình nhanh chóng đi lên, cầm dây xích kéo hai con chó về phía sau, nói với Chung Giang Hải: "Bình thường hai con chó này không như vậy, chú mau vào đi, có thể là đói bụng, lát nữa con cho ăn chút gì là được."

Là chủ của chó, Chung Tình vẫn khách sáo một chút, không muốn Chung Giang Hải quá xấu hổ nên tìm lý do giải thích một câu.

Nhưng Chung Giang Hải lại bước vào, hoàn toàn không sợ tiếng gầm gừ của hai con chó, ông khoát tay không để ý, vừa đi vào vừa huýt sáo trêu hai con chó không cắn được mình khiến chúng càng hăng máu, giật mạnh làm Chung Tình cũng không giữ được. Tay trượt một cái, dây xích bị kéo căng khiến cô giật mình, sợ chưa kịp bàn chuyện chính đã thấy chú bị chó cắn vào bệnh viện.

Nhưng có vẻ cô đã lo xa, tốc độ phản ứng của Chung Giang Hải không ai sánh bằng. Vừa thấy dây xích tuột khỏi tay cô, ông đã nhanh chóng chạy về phía Chung Bình, hai con chó không đuổi kịp, nhìn ông trượt khỏi miệng mình.

"Thôi đi, bao nhiêu tuổi rồi, cả ngày không đứng đắn gì cả, còn không biết xấu hổ à?" Ngô Anh Hà ở phía trước quát lớn một tiếng rồi nhìn Chung Tình ở phía sau, đi tới kéo tay cô nói: "Bà nội nói cho con biết, chuyện lần trước con nói không được đâu. Nhìn tính tình của chú út của con kìa, bà thấy nó chỉ có gây trở ngại thôi. Con đừng nghĩ đến chuyện làm lại vườn trái cây này nữa, con là con gái, ở nơi xa xôi hẻo lánh như vậy lại còn vất vả, bà không yên lòng."

"Bà nội, bà đừng vội, chúng ta vào nhà rồi nói, mấy hôm nay trời nắng quá." Chung Tình khoác tay Ngô Anh Hà, cùng đi vào khu nhà ở.

Tuy không lớn lên ở nhà bà nội nhưng từ nhỏ Chung Tình và chú út Chung Giang Hải cũng gặp nhau không ít. Thật ra ông là người ham chơi, nếu không cũng đã không chơi quá thân với bọn trẻ, không kiêu ngạo, đùa giỡn như bạn bè. Từ nhỏ em họ của cô là Chung Minh Lượng đã đi theo Chung Giang Hải ra ngoài chơi, suốt ngày ăn nhậu, cuối cùng thím tức quá ly hôn, kiên quyết mang em họ đi. Giờ thì thành tích cấp ba của thằng bé cũng không tệ, lần nào cũng vào top 50 của trường. Thỉnh thoảng chú đi thăm con, tiện thể cho con trai thư giãn một tí, thím không vui thì nổi giận với chú, chú cũng không tức giận rồi lại đưa em nhà về nhà. 

Với tư cách là con, Chung Tình vẫn khá thích Chung Giang Hải, luôn cảm thấy ông không giống người lớn khác.

Khu nhà ở của vườn trái cây nằm ngay cạnh cổng, không tính diện tích vườn thì khoảng 150 mét vuông, sân khoảng 30 mét vuông, nhà ở chính giữa. Từ khi học cấp hai thì Chung Tình ở nội trú, mỗi tuần về đều ở khu sinh hoạt của vườn trái cây.

Căn nhà ba tầng bên trong là do ba Chung và mẹ Chung xây sau này, tầng một cơ bản là khu sinh hoạt, phòng khách, bếp, còn có một kho chứa đồ. Ba Chung thường ngủ trưa ở phòng khách nên phòng khách rất rộng, ghế sô pha đều mua loại lớn, nằm rất thoải mái. Ba Chung cũng không chuẩn bị phòng ngủ riêng ở tầng một, tầng hai là phòng của ba mẹ Chung, tầng ba là của Chung Tình.

Căn nhà ba tầng không nhỏ, ba Chung cũng là người biết hưởng thụ. Mấy năm nay vườn trái cây cũng kiếm được tiền, điều kiện sống cũng được nâng cao. Tầng hai của họ cũng có phòng khách riêng, lúc rảnh ba Chung còn nghe nhạc ở tầng một, chưa từng bạc đãi Chung Tình. Tầng ba của cô cũng có phòng khách, phòng ngủ và phòng làm việc, thật ra trừ việc không tiện mua đồ thì sống ở đây còn thoải mái hơn ở thành phố.

Trước đây mỗi năm Ngô Anh Hà cũng đến ở một thời gian, vườn trái cây không thiếu chỗ. Ngô Anh Hà lên tầng hai không tiện nên ba Chung dứt khoát xây thêm một căn nhà nhỏ cao bốn mét bên cạnh nhà ba tầng, bên trong là kiểu nhà gác lửng, hai tầng cộng lại khoảng tám chín mươi mét vuông. Một mình Ngô Anh Hà ở vừa vặn, nhà gác lửng không cao nên đi lại cũng dễ, bình thường Ngô Anh Hà về thì mẹ Chung dọn dẹp rồi khóa lại, hiện tại trong đó cũng chỉ có một số đồ dùng cơ bản và đồ đạc của Ngô Anh Hà. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trước nhà là sân, bên cạnh sân có hàng rào, để phân cách khu sinh hoạt và vườn trái cây, còn có một mảnh đất trồng rau, bình thường rau trong nhà đều lấy từ đây. Ba Chung thường mang cho Ngô Anh Hà hoặc Chung Bình khi vào thành phố mua đồ, không dùng thuốc trừ sâu nên ăn an toàn hơn bên ngoài nhiều.

Chung Bình xách túi lớn túi nhỏ đi vào, Ngô Anh Hà lập tức thu dọn, lấy từng thứ ra, có thịt kho, móng giò và chân gà luộc, còn gói không ít sủi cảo. Vừa vào bà đã vội nhét vào tủ lạnh để đông lạnh, vừa đặt vừa nói với Chung Tình là để được bao lâu, phải nhớ ăn sớm.

Chung Tình gật đầu đồng ý, không nhắc gì đến chuyện vườn trái cây. Đợi đến khi Ngô Anh Hà đi ngủ trưa, Chung Bình mới nói hay là đi dạo vườn trái cây một chút? Dù sao cũng không có việc gì.

Vốn dĩ Chung Giang Hải đang buồn chán đến mức sắp xem phim hoạt hình, nghe vậy thì hào hứng, lập tức đứng lên nói: "Đúng đúng đúng, đi đi, dẫn chú đi xem vườn trái cây. Nhiều năm như vậy chú cũng chưa đến được mấy lần, lần nào ba con cũng bảo đất bẩn, không cho chú đi."

Chung Tình cũng nghiêm túc, dẫn mọi người lên xe điện đi tham quan vườn trái cây.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play