Đêm đó, Chung Tình phấn khích đến mức trằn trọc trên giường, mãi đến khi trời tờ mờ sáng cô mới bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, chính thức chìm vào giấc ngủ thì cũng gần năm giờ sáng.

Khi tỉnh dậy, cô nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Trong nhà cũng nghe thấy tiếng động lớn. Mặc quần áo xong, Chung Tình liền chạy ra phía cửa chính. Vừa ra đến cửa, cô đã thấy bà Ngô Anh Hà đang đứng chỉ huy Chung Giang Hải làm việc.

"Này này, dịch ra bên phải một chút, cái dây thừng trên kia phải buộc chặt vào, nếu không gió thổi là bay mất đấy." Bà cụ Ngô Anh Hà vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía bên phải.

Chung Tình nhìn lên thì thấy Chung Giang Hải đang bận rộn trên cổng sắt. Đầu ông đầy mồ hôi, đang cố trèo lên đỉnh cổng, tay thì loay hoay mãi mà vẫn không buộc được sợi dây đỏ.

"Thấp xuống một chút nữa, phải kéo thẳng ra, thế này nhìn đã thấy khó chịu rồi.”  Bà cụ Ngô Anh Hà hạ tay xuống, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Sau một hồi loay hoay, Chung Giang Hải cũng buộc xong tấm băng rôn, cẩn thận leo xuống khỏi cổng sắt. Vừa xuống ông đã đưa tay lau trán: "Mẹ à, mẹ đúng là đứng nói chuyện không đau lưng, mẹ lên thử xem?"

"Mẹ có đứng không thì lưng vẫn đau đây này, bảy mươi tuổi rồi mà con còn bảo mẹ trèo lên thử, thật là hết nói nổi." Bà cụ Ngô Anh Hà lại nhìn tấm băng rôn, đến liếc mắt nhìn Chung Giang Hải cũng lười.

"Bà ơi, sao bà lại đến đây?" Chung Tình cười hỏi.

"Xem chương trình ti vi xong, bà phấn khích không ngủ được, 5-6 giờ sáng đã gọi điện cho chú, cứ bắt chú phải đi đón bà. Chú phải mất một buổi sáng mới đi được một vòng ra thành phố, nếu không phải sáng sớm lái xe dễ thì có khi giờ chú với bà còn đang mắc kẹt trên đường đấy." Chung Giang Hải tranh lời nói.

Bà cụ Ngô Anh Hà không để ý đến ông, kéo Chung Tình lại nói: "Chú của con không được đàng hoàng chút nào. Chính nó cũng không ngủ được nên bà mới bắt nó đi đón. Con mau lại đây xem này, đây là hôm qua cô con nhờ người làm đấy, vốn định cuối tuần sẽ gửi qua cho con nhưng bà sốt ruột quá nên bảo chú của con mang đến luôn."

Chung Tình nhìn lên cổng sắt, một tấm băng rôn dài 7-8 mét ở dưới 4 chữ lớn "Vườn Hạnh Phúc", màu đỏ rực nhìn rất vui mắt. Trên đó có một hàng chữ lớn: "Vườn Hạnh Phúc - Quán quân cuộc thi trái cây Nam Thành, Vua trái cây số một Nam Thành!".

Chung Tình nhìn dòng chữ kia thì bật cười. Chung Giang Hải đứng bên cạnh tỏ vẻ rất hài lòng, còn khoe khoang: "Đây là do chú bàn với chị chú đấy, có phải trông rất khí thế không!?" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Chung Tình che miệng cười, quả nhiên là phong cách của chú ruột cô.

"Đừng đứng ngoài này nữa, nắng lắm. Cái băng rôn này cũng không phải một hai ngày là tháo xuống, đừng nhìn mãi nữa, vào trong ngồi nói chuyện đi. Các con giành quán quân mà cũng không mời bà đến xem sao." Bà cụ Ngô Anh Hà vừa nghe Chung Giang Hải nói xong thì mất hứng thú với tấm băng rôn, liền kéo Chung Tình vào trong nhà.

Chung Tình dẫn bà cụ vào nhà, vừa đi vừa nói: "Tối nay bà không về chứ? Ở lại vườn mấy hôm chứ ạ?"

"Ừm, mấy ngày này chắc chắn các con sẽ bận rộn, bà định đến sớm một chút để giúp các con, tiện thể trông chừng xem chú của con có lười biếng không."

"Chú ấy không lười biếng đâu ạ, chú ấy chăm chỉ lắm. Bà đừng nói giúp đỡ gì cả, việc trong vườn sao có thể để bà làm được, bà cứ nghỉ ngơi là được, tiện thể ăn thử vải vừa chín." Chung Tình vừa nói vừa kéo tay bà cụ Ngô Anh Hà vào nhà.

Chung Giang Hải thấy vậy thì lập tức chạy về nhà nhỏ của mình. Tối qua ông gần như không ngủ, phải về ngủ bù ngay mới được.

Chung Tình kéo bà cụ Ngô Anh Hà vào nhà, lấy vải vừa hái xuống ra rồi giúp bà cụ lột vỏ. Bà cụ Ngô Anh Hà nhìn Chung Tình liền lắc đầu nói: "Nhìn con kìa, mặt mũi gầy hết cả rồi. Ở đây ăn uống không ngon à? Lần này bà đến vội quá, cũng chỉ vì phấn khích quá không ngủ được nên muốn đến thăm con chứ không chuẩn bị gì cả."

"Bà đến thăm con là được rồi, còn chuẩn bị gì nữa. Chú con tuần nào cũng đi câu cá ở ao, chúng con toàn nấu canh cá thôi, có khi còn ăn cá nướng nữa, ăn ngon lắm. Bà đừng lo." Chung Tình vừa nói vừa đưa trái vải đã lột vỏ lên miệng bà cụ Ngô Anh Hà.

Đang nói chuyện thì điện thoại reo, Chung Tình ở gần đó liền lau tay rồi bắt máy. Bên kia có một giọng nữ dịu dàng nói: "Chào cô, cô còn nhớ tôi không?"

Chung Tình thấy giọng nói này quen quen, đang định hỏi là ai thì bên kia đã nói tiếp: "Tôi là chủ tiệm hoa quả Lâm ở đường Xuân Hi."

"À, chào chị." Cô lập tức nhớ ra, là chủ tiệm trái cây lần trước mua xoài sỉ.

"Tôi vừa xem tin tức, chúc mừng vườn trái cây của các cô giành được quán quân. Không ngờ thành phần dinh dưỡng trong trái cây của cô lại cao đến vậy." Giọng người phụ nữ mang theo một chút ý cười, nói chuyện không nhanh, nghe rất dễ chịu.

"Cảm ơn chị."

"Tôi muốn đặt thêm 100 cân xoài nữa, vẫn giao hàng làm nhiều lần. Tôi thấy bây giờ có cả vải rồi à? Giá vải của các bạn là bao nhiêu?" Bên kia hỏi.

"Vải thì giá lẻ là 21 đồng một cân, nếu mua sỉ thì 200 cân trở lên là 17 đồng một cân." Chung Tình liền báo giá, đây là giá đã thống nhất với Chung Giang Hải. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"200 cân thì hơi nhiều, nói thật là cửa hàng đặc sản của tôi không bán nhanh đến thế. Tôi vẫn muốn ăn thử một chút đã. Không biết bên cô có thời gian không?" Người phụ nữ có chút do dự, hỏi.

"Được ạ, nhưng dạo này bọn tôi hơi bận, không có thời gian mang hàng đến cho chị xem. Chị có thể đến vườn trái cây không?"

"Được, vậy chiều nay nếu rảnh tôi sẽ đến. Cô cứ chuẩn bị 50 cân xoài mang đi trước giúp tôi nhé. Cô ghi lại số điện thoại của tôi rồi gửi địa chỉ cho tôi nhé."

Chung Tình ghi lại số điện thoại rồi gửi tin nhắn cho người đó. Bà cụ Ngô Anh Hà hỏi thì cô nói cô phải ra vườn trước, để bà cụ xem ti vi, cô phải đi hái xoài cho khách chiều nay.

Cô vừa đi khỏi thì bà cụ Ngô Anh Hà cũng đi vào nhà nhỏ phía sau. Chung Giang Hải đang ngủ ngon lành trên giường tầng hai thì bị mẹ ruột lôi dậy.

"Dậy làm việc đi, đừng ngủ nữa. Có khách đến rồi, Chung Tình phải tự đi hái xoài rồi, con còn ngủ à!"

Chung Giang Hải đang ngủ say thì bị kéo dậy, còn hơi khó chịu nhưng khi nghe có khách, ông liền bật dậy: "Khách nào?"

"Không biết, Chung Tình nhận điện thoại nói có người đặt hàng nên đi hái xoài rồi."

"Ôi trời, mẹ phải nói sớm chứ. Con cũng đi, con cũng đi." Chung Giang Hải vừa nói vừa xỏ vội đôi dép, không đợi bà cụ nhắc nhở đã chạy xuống nhà.

Có bà cụ Ngô Anh Hà đến thì mọi chuyện cũng vui hơn một chút. Chung Tình không cho bà cụ làm việc thì bà cụ liền ngồi dưới bóng cây, lúc thì bảo Chung Giang Hải hái cái này, lúc thì bảo Chung Giang Hải hái cái kia. Chỉ một lát sau mà họ đã hái được hai thùng, mỗi thùng 50 cân.

Trước khi đi, họ lại nhìn lại một lần nữa. Quả trên cây ước chừng còn có thể treo thêm nửa tháng nữa. Họ ưu tiên hái những trái chín trước, còn lại vẫn có thể để dành thêm. Trước đó cũng đã bán sỉ được 2 lần nên bây giờ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Buổi trưa, bà cụ Ngô Anh Hà nấu cơm. Chung Tình và Chung Giang Hải vừa ăn xong thì điện thoại của Chung Giang Hải reo lên. Điện thoại bàn trong nhà cũng reo theo.

Chung Tình bắt máy, bên kia tự giới thiệu mình. Hóa ra là chủ tiệm trái cây mà Chung Tình đã đến chào hàng lần trước, người đã ép giá cô xuống một nửa.

Người chủ đó khách sáo với Chung Tình qua điện thoại, nói rất nhiều lời hay ý đẹp, ý chính là muốn mua sỉ 100 cân xoài, hỏi Chung Tình có thể bớt chút đỉnh không.

Chung Tình khá dứt khoát, thương lượng với người chủ đó một hồi, cuối cùng thì bớt cho ông ấy 5 hào rồi báo giá 11,5 đồng. Người chủ đó do dự mãi rồi cũng đồng ý, hỏi Chung Tình có giao hàng không. Chung Tình cũng rất khách sáo nói giao một lần thì thêm 15 tệ tiền xăng.

Người chủ tiệm trái cây suýt chút nữa thì ngất. Cuối cùng họ cũng thỏa thuận được giá cả. Chung Tình cười nói rất hào phóng: "Ông chủ, tôi cũng không nói nhiều nữa. Như này đi, tôi sẽ bớt cho ông chút tiền xăng. Ông vừa nói muốn chia làm hai lần lấy hàng đúng không? Vậy thì tôi chỉ lấy tổng 20 tệ tiền xăng cho cả hai lần, ông thấy được không?"

Người chủ thấy Chung Tình không chịu giảm giá thêm thì cũng không còn kè thêm nữa, liền đồng ý ngay.

Cô cúp điện thoại thì không thấy Chung Giang Hải đâu, hỏi bà cụ Ngô Anh Hà mới biết, thì ra là mấy người bán trái cây bên ngoài gọi Chung Giang Hải ra. Ông vừa cúp điện thoại thì đã đi rồi.

Chung Tình và bà cụ Ngô Anh Hà dọn bàn xong thì cô mới ra phía cổng chính.

Bên ngoài có khoảng 2-3 người bán trái cây. Chung Tình vừa ra thì đã nghe thấy Chung Giang Hải lớn tiếng nói: "Giá xoài bán sỉ là 12 tệ một cân, nếu mua vài trăm cân thì có thể cân nhắc 10 tệ! Đều có thể thương lượng.”

Mấy người bán trái cây kêu ca: "Giá này của ông định giữ mãi thế à? Không giảm thêm được sao?”

"Mọi người xem tôi đã không tăng giá rồi đúng không. Mua cái gì cũng vậy thôi, tiền nào của nấy. Mua nhiều thì đương nhiên tôi sẽ bớt cho mọi người, chỉ là quan trọng mọi người mua bao nhiêu thôi." Chung Giang Hải vừa nói vừa lấy huy chương từ trong túi ra, cẩn thận cầm nó trên tay. Trên đó viết [Quán quân cuộc thi trái cây lần thứ nhất ở Nam Thành].

"Nhưng cũng không ai hét giá như vậy cả, xoài bên ngoài có bao nhiêu tiền đâu. Ông chủ bớt cho chút đi." Người bán trái cây lập tức nói.

"Không phải là tôi muốn phân tích cho mọi người nghe sao. Đắt thì có lý do của nó. Bên ngoài rẻ thì nhiều, nhưng không giống nhau. Cho mọi người xem này. Đây là tờ giấy tôi mang về từ Cục Kiểm định thực phẩm. Mọi người xem trên đó viết rõ chỉ số vitamin, lượng đường, nước và thuốc trừ sâu của chúng tôi. Cái khác tôi không nói, chúng tôi không có thuốc trừ sâu, không thuốc ép chín, không có chất phụ gia nào. Mà hương vị của nó lại khác, mọi người thấy đúng không?"

Chung Giang Hải lại lấy tờ giấy đó ra, đưa cho những người bán trái cây xem. Trên đó giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, những người bán trái cây cũng không thể phản bác được. Trong các loại trái cây ở Nam Thành, ai bảo người ta giành được quán quân chứ.

Chung Tình thấy ông ở bên ngoài khoác lác lên trời, vội vàng tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở vài câu với Chung Giang Hải, lúc này Chung Giang Hải mới không nóng nảy nhét tờ đơn vào: "Giá thấp một chút cũng được, vẫn là quy tắc cũ, một trăm cân trở lên mười đồng một cân, mọi người tự mình xem xem mình cần mấy cân?" 

Mấy người buôn trái cây nhìn nhau, vẫn lắc đầu, giá này ở quầy trái cây căn bản không bán được, vốn họ muốn qua đây xem có thể ép giá mua về làm chiêu trò quảng cáo hay không, thấy không có cơ hội thì quay đầu bỏ đi, mua không nổi.

...

Bọn họ vừa rời đi, người phụ nữ hôm đó đến mua trái cây đã đến vườn, cô ấy cẩn thận so địa chỉ với điện thoại rồi mới xuống xe, đúng lúc gặp Chung Tình và mọi người đang chuẩn bị về, lập tức ngăn người lại.

Chung Tình nhận ra cô ấy, cười mời vào trong, Mỹ Mỹ và Đại Lão đều bị xích lại, cũng không có gì đáng ngại.

Bên trong có một cái chòi nhỏ, trước đây ba Chung và mẹ Chung dùng để cho người mua trái cây nếm thử, Chung Tình mời người phụ nữ vào.

"Giống của vườn chúng tôi là Quế Vị, thịt quả béo, hạt nhỏ." Chung Tình vừa giới thiệu vừa đưa vải đã chuẩn bị cho cô ấy.

Người phụ nữ cũng rất sảng khoái, không nói nhiều, bóc một quả ăn thử, vừa ăn thì vị ngọt từ thịt quả truyền đến, người phụ nữ gật đầu, gần như không do dự nói: "Quả vải này đúng là không hổ danh đã kiếm được nhiều phiếu trong vòng nếm thử, tôi lấy trước một trăm cân, cô xem có thể bớt cho tôi chút nào không?"

Chung Tình và Chung Giang Hải nhìn nhau, cuối cùng người phụ nữ nói giá mười tám đồng, Chung Giang Hải nhanh chóng đi vào vườn hái cho cô ấy năm mươi cân rồi đem xoài sáng nay cho lên xe, người phụ nữ khách sáo cảm ơn, quay đầu lại nhìn thấy trên thùng thì cười nói với Chung Tình: "Thùng của các cô nên đổi đi, để chúng tôi còn quảng cáo."

Dù sao giải thi đấu trái cây lần này những cửa hàng trái cây chú ý nhiều, nhưng những người bình thường lại không để ý, nếu in trực tiếp lên thùng thì người bán trái cây cũng có cái để nói về trái cây số một Nam Thành thì lúc bán hàng họ cũng có thêm lý do để thuyết phục khách chứ?

"Đang chuẩn bị đổi, lần sau cô tới sẽ là thùng mới." Chung Giang Hải giúp cô ấy đóng cửa xe, lập tức đáp.

Quay lại, người phụ nữ vừa đi thì điện thoại của Chung Giang Hải lại vang lên, là hai siêu thị nhỏ trước đó ông từng đi chào hàng, muốn hỏi giá có bớt không, muốn mua sỉ.

Ông cúp điện thoại, bóp bóp sống mũi rồi quay sang nói với Chung Tình: "Mấy hôm trước chú đi qua suýt bị người ta đuổi, hôm nay lại gọi đến hỏi, con nói, có nên bớt cho họ không?"

Chung Tình cười đưa cho ông tờ giấy: "Giá hợp lý là được, chúng ta cũng không trữ hàng lâu được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play