Ngày hôm sau Chung Giang Hải chất đầy một thùng xoài lên xe rồi lái thẳng vào thành phố, Chung Tình cắt cho ông một bát thịt xoài dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, để ông có thể đưa cho đối phương nếm thử.

Sau khi Chung Giang Hải đi rồi, Chung Tình tưới nước cho vườn, sau đó lái xe vòng qua vườn xoài, tình hình trước mắt có vẻ tốt hơn so với dự tính, đợi đến khi xử lý xong công việc hàng ngày trong vườn thì Chung Tình mới về khu quản lý.

Trong hồ sơ của ba Chung còn có một hồ sơ phân loại khách hàng, hồi đó ba Chung tốt nghiệp cấp ba rồi đi xuống nông thôn, rất thành thạo những việc này, trong hồ sơ có địa chỉ, số điện thoại và số lượng đặt hàng mỗi năm của các cửa hàng trái cây.

Bình thường những cửa hàng này đều liên lạc trực tiếp với vườn trái cây, ba Chung sẽ lái xe chở hàng đến tận nơi, trước đây vườn bị bỏ hoang mấy tháng, những người này chắc cũng từng liên lạc với vườn nhưng điện thoại không gọi được, chắc là đã có lựa chọn mới rồi. Ngoài ra, trong đó còn có số điện thoại của một số khách hàng cũ, ví dụ như những người bán trái cây thường mua sỉ ở vườn.

Cô ôm hồ sơ về, cầm điện thoại lên gọi từng người một.

Chung Tình không quen những người ở các cửa hàng trái cây này, không giống như những người bán trái cây trước kia nên cô gọi theo thứ tự, bắt đầu từ người đầu tiên, đây là một khách hàng quen của vườn Hạnh Phúc, đã mua sỉ trái cây ở vườn nhiều năm, mỗi tuần ba Chung đều giao hàng cho họ.

Điện thoại vừa kết nối thì bên kia là một phụ nữ nghe máy, Chung Tình liền lập tức tự giới thiệu.

Đối phương vừa nghe thấy là vườn Hạnh Phúc thì liền nói: "Vườn trái cây nhà cô làm ăn kiểu gì vậy? Trước đó tôi gọi hoài không ai bắt máy, suýt chút nữa là bị đứt nguồn cung rồi."

"Xin lỗi, trước đây vườn trái cây của chúng tôi có chút chuyện nên phải đóng cửa một thời gian, giờ đã mở cửa lại rồi."

"Đổi người hay sao? Ông Chung không làm nữa à?"

"Không có đổi người, tôi là con gái của ông ấy, hiện tại tôi đang quản lý vườn, muốn hỏi bên cô có muốn tiếp tục hợp tác lâu dài không?"

"Vậy giá trái cây của các cô bây giờ thế nào?"

Chung Tình báo giá của các loại trái cây hiện tại, tiện thể nói luôn giá cả, đối phương vừa nghe thì liền nói: "Bên tôi giờ không thiếu nguồn cung, hơn nữa nói thật là năm nay làm ăn khó khăn, hàng tồn bên tôi còn chưa bán hết, thật sự không tiện nhập thêm nữa, khi nào cần thì tôi gọi lại cho cô nhé."

Chung Tình còn chưa kịp trả lời thì bên kia đã cúp máy.

Đây cũng là điều cô đã đoán trước được, khách hàng cũ phần lớn sẽ thấy giá cả quá cao, nhất là những người đã từng hợp tác lâu dài với vườn thì càng khó chấp nhận mức giá này, dù sao họ cũng đã biết rõ về chất lượng trái cây của vườn.

Chung Tình không định từ bỏ, cô cầm điện thoại lên gọi cho người thứ hai.

Có rất nhiều cửa hàng trái cây hợp tác với vườn Hạnh Phúc, khoảng mấy chục cửa hàng, Chung Tình mất cả buổi chiều để liên lạc, cuối cùng chỉ có bốn cửa hàng nói là có thể cân nhắc, bảo Chung Tình tìm thời gian mang trái cây qua cho bọn họ xem, nếm thử rồi mới tính tiếp. Còn lại là một số người bán trái cây quen biết, Chung Tình không gọi cho chú Trương hôm trước mà gọi từ dưới lên trên, bắt đầu từ những người ít liên lạc trước.

Rất rõ ràng, bên này còn khó khăn hơn cả mấy cửa hàng trái cây, hầu như những người bán trái cây đều không có cửa hàng, bình thường họ chỉ đẩy xe đến thành phố để bán, giá cả quá cao thì khó bán được, gần như tất cả đều từ chối Chung Tình.

Đến khi gọi cho người cuối cùng thì Chung Tình đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, nhưng đối phương lại nói ngày mai sẽ đến mua sỉ trái cây, lúc đó sẽ ghé qua vườn xem hàng rồi quyết định.

Chung Tình xem lại sổ ghi chép bán hàng, người này mới chỉ mua sỉ ở vườn một lần, là vào khoảng ba năm trước.

Cô gấp sổ lại, khi mặt trời sắp lặn thì Chung Giang Hải về.

Ông trông có vẻ mệt mỏi sau một ngày chạy đôn chạy đáo, ông ôm thùng to trên xe vào nhà, Chung Tình nhìn thì thấy số lượng xoài lúc đi bao nhiêu thì lúc về vẫn còn y như vậy, còn bát thịt xoài cô mang cho ông thì đã ăn hết sạch.

"Mấy người này ăn thì không chê vào đâu được, nhưng hễ hỏi có muốn mua sỉ không thì ai nấy đều nói không cần, nói trong tiệm còn hàng chưa bán hết, có người thì sắp bán hết rồi mà cũng nói là đã đặt tiền cho đợt hàng tiếp theo, thật ra cũng chỉ là chê mình bán đắt." Chung Giang Hải lấy khăn ướt lau mặt qua loa rồi nói với Chung Tình.

"Không ai có ý định mua thật sao ạ?" Chung Tình rót một cốc nước nguội đưa cho ông hỏi. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Những chỗ chú đi đều không ai mua." 

Chung Giang Hải ném cho cô một cuốn sổ, hầu như đi đến đâu ông cũng đều ghi tên lại, sau đó viết tên con phố chính đó, những chỗ từ chối mua bán sỉ thì ông đều đánh dấu X ở phía sau, Chung Tình thấy trong cuốn sổ kia, Chung Giang Hải đã đi đến hơn ba mươi cửa hàng lớn nhỏ nhưng không có một ai mua.

"Chú vất vả rồi." Chung Giang Hải ghi chép đến ba bốn trang, Chung Tình vừa xem vừa nói, nhưng trong đó có nhiều cửa hàng trùng tên, cô liền hỏi một câu: "Sao mấy chỗ này không có tên mà chỉ ghi là cửa hàng trái cây vậy?"

"Ừm, những chỗ chuyên bán trái cây thì ít khi đặt tên, phần lớn đều chỉ gọi là cửa hàng trái cây thôi, nhất là ở con phố bệnh viện nhân dân ấy, có rất nhiều cửa hàng trái cây, chú thấy trước cửa có nhiều giỏ trái cây được gói đẹp mắt nên nghĩ chắc sẽ mua sỉ của mình, chú đã giảm giá xuống mười tệ một cân rồi, nhưng mà..."

Chung Giang Hải thở dài một tiếng, uống cạn ly nước, cả ngày bị từ chối nên ông cũng có chút nản lòng, trước đây ông cũng chưa từng bị từ chối nhiều như hôm nay, trong lòng Chung Giang Hải không khỏi có chút khó chịu, buồn bã nói: "Phải làm sao bây giờ? Xoài trên cây không đợi được nữa rồi."

"Chiều nay con đã gọi điện cho các khách hàng cũ của vườn, có mấy người có ý định nhưng phải xem xoài của mình đã, chiều mai con sẽ đi, còn có một người bán trái cây nói ngày mai sẽ đến xem hàng, chú ở nhà chờ họ nhé, khi nào người ta đến sẽ gọi điện thoại."

Chung Tình không biết nói gì để an ủi, chính cô cũng đang rất sốt ruột, cả ngày hôm nay không bán được cho ai, ngày mai bốn người kia cũng chưa chắc sẽ chọn vườn của mình, chỉ có thể thử xem sao.

Ngày hôm sau, Chung Tình mang theo một thùng xoài ra ngoài, cô đã tách riêng những quả đã chín, sau đó mang theo dao và thớt, lái xe đến bốn cửa hàng trái cây kia.

Bốn cửa hàng trái cây này không cách nhau quá xa, Chung Tình từng học cấp hai và cấp ba ở trong thành phố nên cũng quen đường, chỉ một lát đã đến cửa hàng đầu tiên, cô đỗ xe, ôm xoài chín và thớt đi thẳng vào trong.

Cửa hàng trái cây này quy mô không nhỏ, khoảng hai mươi mét vuông, xem như là một cửa hàng khá lớn ở Nam Thành hiện tại, Chung Tình ôm xoài vào, quầy thu ngân ở cửa có người ngồi, Chung Tình nói rõ ý định đến đây.

Người thu ngân chắc là một cô gái làm thuê, vội vàng đi vào trong gọi ông chủ ra, ông chủ trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, Chung Tình nói lại một lần nữa thì ông ta mới nhớ ra chuyện gọi điện thoại ngày hôm qua, liền bảo Chung Tình mang xoài qua cho ông ta xem.

"Đây là loại đã chín rồi, chú có thể nếm thử trước, tôi mang theo thớt và dao, có thể cắt ngay cho chú." Chung Tình nói rồi đặt đồ trong tay lên bàn mà họ thường dùng để cắt hoa quả.

Ông chủ kia xua tay lại gần ngửi ngửi rồi nói: "Không vội, cô bé mới bao lớn mà đã phải giúp ba cô đi bán trái cây rồi? Giá của các cô có phải hơi cao không, nhưng mà mùi cũng không tệ."

"Chú có thể nếm thử xem có đáng giá đó không mà, chú là người bán trái cây, ngon hay dở chú ăn một cái là biết ngay mà?" Chung Tình vừa cười vừa nói.

"Cô bé này trông xinh xắn mà còn biết ăn nói nữa, được thôi, cô cắt cho tôi một miếng tôi nếm thử xem."

Chung Tình nhận lấy, cũng không gọt vỏ mà cắt ngay một nửa rồi đưa cho ông chủ xem: "Chú nhìn xem, hạt xoài của chúng tôi nhỏ lắm, nhất là xoài Kim Hoàng này, không nói dối gì chú, nhà tôi ăn không ít mà cũng không có quả nào có hạt to cả."

Nói xong cô gọt thịt xoài đưa cho ông ta.

Ông chủ kia ăn xong thì gật đầu liên tục, Chung Tình còn thấy mắt ông ta sáng lên trong khoảnh khắc đó nhưng ông ta nhanh chóng che giấu đi rồi nói với cô: "Mùi vị thì không tệ, nhưng cũng không đáng mười hai tệ một cân, sáu tệ một cân cô thấy thế nào?"

Việc bị giảm giá một nửa khiến Chung Tình cũng hơi sững người, giá thấp nhất của cô là mười tệ, mà phải là trên một trăm cân mới có thể cân nhắc, năm nay giá trái cây tăng lên không ít, những vườn xoài ở gần đây bán cho siêu thị với số lượng lớn cũng chỉ có bốn tệ một cân, bán sỉ cho các cửa hàng trái cây thì khoảng năm sáu tệ.

Tuy ông chủ này không giảm giá quá thấp, nhưng rõ ràng sự khác biệt về hương vị cũng khiến giá cả tăng lên, xoài Kim Hoàng của vườn bên cạnh, năm nay vì cũng phát triển tốt nên mùi vị có kém hơn một chút, nhưng giá bán sỉ cũng đã là sáu tệ. ( app TYT - tytnovel )

Chung Tình lắc đầu, cất đồ đạc đi, khách sáo nói với đối phương đây là giá thấp nhất, nếu mua trên trăm cân thì có thể giảm thêm một chút, ông chủ thấy cô nói giá rất cứng thì cũng không định mặc cả, chỉ lấy số điện thoại của vườn Hạnh Phúc rồi nói sẽ suy nghĩ thêm.

Tình hình ở hai cửa hàng sau cũng tương tự như vậy, các ông chủ đều khá hài lòng về xoài nhưng thấy giá của Chung Tình đưa ra không có ý định giảm thì cũng đều khách sáo nói là sẽ cân nhắc hợp tác sau khi bán hết đợt xoài này.

Cửa hàng cuối cùng mà Chung Tình đến thì nhỏ hơn ba cửa hàng trước, nhưng từ bên ngoài đến bên trong đều được trang trí rất đẹp mắt, Chung Tình ôm xoài đi vào, quầy thu ngân ở cửa chỉ có một người, trông như một người phụ nữ trưởng thành khoảng ba mươi tuổi, cô ấy trang điểm rất kỹ, tóc búi cao, Chung Tình vừa nói ý định đến đây thì đối phương liền cầm lấy một quả xoài lên quan sát.

"Xoài của cô mùi hương cũng không tệ, đứng từ xa cũng đã ngửi thấy mùi thơm, nhìn màu sắc và đường vân thì quả thật tốt hơn xoài của tôi bây giờ, cô có thể cắt ra cho tôi nếm thử không?"

Chung Tình gật đầu, nhận lấy rồi không ngần ngại cắt cho đối phương, cô gái kia lại hỏi cô: "Cô là chủ vườn trái cây à? Người hôm qua gọi điện thoại cho tôi là cô đúng không?"

"Ừm, đúng vậy." Chung Tình vừa cắt xoài vừa đưa cho cô ấy xem hạt, cô gái kia trông cũng có vẻ hiểu biết, gật đầu nói: "Hạt của các cô nhỏ thật đấy, không ngờ chủ vườn trái cây lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp."

Chung Tình cười rồi gọt miếng xoài, phần dưới không cắt rời mà vẫn dính với vỏ rồi đưa cho cô ấy, cô ấy nhận lấy rồi chỉ cắn một miếng nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Chung Tình nói: "Hôm qua cô nói với tôi giá bao nhiêu một cân?"

"Giá bán sỉ là 12 tệ một cân, nếu hợp tác lâu dài thì còn có thể thấp hơn." Chung Tình nói.

"Xoài của cô đúng là hàng tuyển, xem như là loại ngon nhất tôi từng nếm, nhưng 12 tệ một cân cũng hơi đắt, hiện tại đang vào mùa, xoài ở cửa hàng tôi giá cao nhất cũng chỉ 12 tệ." Cô ấy chỉ vào kệ trái cây phía sau.

Chung Tình nhìn lại, quả thật có ghi giá nhưng nhìn chất lượng thì kém hơn xoài của cô một chút.

"Trên 300 cân thì 10 tệ, cô thấy có được không?" Đối phương ăn hết miếng xoài nhỏ kia, trực tiếp nói mức giá mong muốn với cô.

Chung Tình cũng không trả lời ngay mà do dự một chút.

Người phụ nữ nghe xong chỉ cười nói: "Tôi có thể hợp tác lâu dài với vườn trái cây của cô nhưng cũng không thể chỉ nhìn mỗi loại xoài này, tôi phải bán thử đã, cô cũng thấy đấy, cửa hàng này của tôi bán hàng tuyển, lại mở ở khu dân cư cao cấp, nếu sau này có nhà nào có chất lượng tốt hơn nhà cô, đương nhiên tôi sẽ chọn nhà khác."

Giọng điệu của cô ấy rất dịu dàng, tốc độ nói chuyện cũng không nhanh, Chung Tình hiểu rõ ý trong lời cô ấy, đơn giản mà nói, chỉ cần trái cây của cô tốt, giá cả và hợp tác đều không thành vấn đề.

Quả thật trong những người xem xét từ nãy giờ, cô ấy đưa ra mức giá hợp lý nhất.

Chung Tình cũng không do dự nhiều liền đồng ý với chủ cửa hàng, sau đó thỏa thuận đặt cọc trước một nửa tiền, chủ cửa hàng đặt trước 300 cân, chia làm 3 đến 4 lần giao hàng, thời gian thì sẽ liên hệ trước.

Sau khi nhận tiền cọc từ chủ cửa hàng, Chung Tình chuyển một thùng xoài trong xe ra cho cô ấy chọn, thùng này khoảng 60 cân, quả nào quả nấy đều to, dáng đẹp, người phụ nữ kia chọn mười mấy quả, cân lên vừa tròn 50 cân, trước tiên gạch bỏ 50 cân trong sổ ghi chép.

Cuối cùng cũng có khách mở hàng, dù nói mua sỉ không nhiều nhưng Chung Tình cũng coi như tạm thời thở phào nhẹ nhõm, thấy thời gian cũng không còn sớm, cô cũng không đi hỏi các cửa hàng khác nữa mà trực tiếp về nhà.

Điều khiến cô bất ngờ là, Chung Giang Hải bên này cũng khá thuận lợi, người buôn trái cây cũng có mắt nhìn, sau khi nếm thử xoài của vườn Hạnh Phúc đã mặc cả với Chung Giang Hải và chốt đơn 300 cân với giá 9 tệ một cân, người này tự đến lấy hàng, không cần giao.

Đến giờ, vườn Hạnh Phúc cũng đã bán được hai đơn hàng sỉ, nhưng đối với vườn Hạnh Phúc mà nói, số lượng đó cũng chỉ tương đương với một cây xoài.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play