Có lẽ là do sự không tập trung của Tạ Nhất Phi, Cố Dật ban đầu còn đang rất hứng thú sau đó cũng nói ít hơn, Tạ Nhất Phi mơ hồ nhận ra điều này, cảm thấy có chút áy náy vì mình đã làm mất hứng của người khác, nhưng trước mắt cô cũng không có tâm trạng nào để an ủi người khác.
Bữa cơm cứ thế mà qua loa kết thúc, khi bọn họ rời đi thì quán ăn này vẫn rất náo nhiệt, trong phòng riêng kia vẫn có người đang hát.
Mãi cho đến khi bước ra khỏi nhà hàng, xung quanh mới đột ngột trở nên yên tĩnh.
Dưới bậc thềm trước cửa có một chiếc xe đang đỗ, Tạ Nhất Phi nhìn thấy quen mắt. Xe không tắt máy, tài xế đang ngồi trong xe như là đang chờ đợi ai đó. Tạ Nhất Phi thở phào nhẹ nhõm, người ở vị trí lái xe không phải là Tần Tranh. Tuy nhiên cái thở phào này còn chưa kịp thở ra hết, cô nhanh chóng lại chú ý đến, thì ra người tài xế kia đang mặc chiếc áo phản quang nhỏ được tùy chỉnh thống nhất của một nền tảng nào đó, thì ra anh ta chỉ là người lái xe hộ.
Tạ Nhất Phi không hiểu sao lại nghĩ đến cuộc điện thoại mà cô không kịp bắt máy vừa nãy, trong lòng cũng từ đó mà nảy sinh một loại dự cảm vi diệu. Cô vội vàng nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông đang hút thuốc ở phía trước không xa. Anh mặc cả cây đen, gần như đã hòa làm một với bóng đêm, nếu không phải là vừa nãy anh có động tác gẩy tàn thuốc thì cô suýt chút nữa là đã hoàn toàn bỏ qua anh rồi.
Khi cô nhìn thấy anh, thì anh cũng như cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại.
Khi nhìn thấy cô, anh không hề bất ngờ, chậm rãi hút thêm một hơi thuốc, rồi dập tắt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT