Một chiếc xe Bentley chạy vào sân trường, thu hút sự chú ý của nhiều sinh viên.

Bên trong xe, Hứa Trầm Chu bật tai nghe Bluetooth, dịu dàng đáp lại lời Lâm Vãn Vãn.

“Ừm, vào đoàn phim nhớ biểu hiện tốt, kịch bản này không tồi.”

“Trầm Chu, cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.”

“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”

“Đêm nay anh bận không, em muốn mời anh ăn bữa cơm.”

Hứa Trầm Chu đã lái xe tới trước ký túc xá nghiên cứu sinh, dừng lại dưới tàng cây long não tươi tốt: “Đêm nay không được, anh còn có việc.”

“Là chuyện công việc sao?”

“Ừ, cúp máy đây.”

Hứa Trầm Chu cúp máy, cắt đứt câu hỏi của người phụ nữ trong điện thoại.

Anh ta gọi cho Lục U hai cuộc, Lục U không nhận, vì thế lại nhắn tin: “Anh tới rồi, xuống đi.”

Lục U vẫn không đáp.

Xe Bentley cứ như vậy hiên ngang dừng trước cửa ký túc xá, trêu chọc không ít ánh mắt của các bạn học.
Trong ký túc xá, Tô Nhị đắp mặt nạ, gõ cửa toilet: “Nè nè, bạn trai cậu tới!”

Toilet có tiếng nước truyền đến, Lục U đang ở tắm rửa, ung dung đáp: “Anh ta không phải bạn trai tớ.”

“Nhưng anh ta tới tìm cậu mà, xe đỗ ở dưới lầu nửa tiếng rồi.”

“Anh ta thích thì cứ chờ đi.”

Lục U không chút hoang mang lại tắm thêm nửa tiếng nữa, chậm chạp đi ra, lúc sấy tóc trước gương thì nhìn vào điện thoại.

Có năm cuộc gọi nhỡ, còn có một tin nhắn ngắn gọn.

“Anh tới rồi, xuống đi.”

Lục U cười lạnh, giọng điệu ra lệnh của anh ra vẫn trước sau như một.

Mấy năm nay, Hứa Trầm Chu đã quen với việc cô ngoan ngoãn nghe lời nên luôn hất hàm sai khiến, quát mắng cô.

Lục U thuận tay nhắn lại: “Không xuống, không muốn thay áo ngủ, anh có việc gì không?”

Hứa Trầm Chu nhanh chóng gọi tới.
Lục U tắt máy sấy đi, nhận điện thoại.

“Lục U, rốt cuộc em muốn như thế nào?”

Hứa Trầm Chu ép giọng xuống mức trầm, có thể nghe ra anh ta đã rất nóng nảy, nhưng vẫn kiềm chế tính tình.

“Tôi không muốn thế nào cả, chỉ hy vọng anh đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, chúng ta đã chia tay rồi.”

Ngay từ đầu, Hứa Trầm Chu cho rằng Lục U chỉ đang giận dỗi, cho nên anh ta cố tình lơ cô hai ngày, để cô tự mình nghĩ kỹ.

Dù sao bây giờ tình huống trong nhà cô cũng như vậy, Hứa Trầm Chu là cây đại thụ duy nhất cô có thể bám vào.

“Lục U, mẹ em nằm viện, ngày nào cũng cần dùng đến tiền, nhà em còn thiếu nợ, cho dù em vẽ được bao nhiêu bảo thảo và làm bao nhiêu việc đi nữa thì cũng không thể trả nổi. Dưới tình huống này, em chắc chắn muốn chia tay với anh?”

Lục U siết chặt nắm tay.
Cô biết, tình cảm giữa cô và Hứa Trầm Chu sớm đã không hề bình đẳng.

Lúc Hứa Trầm Chu theo đuổi cô, gia cảnh cô vượt trội hơn, có lẽ không cảm nhận được sự tinh tế do mối quan hệ địa vị kinh tế này mang lại.

Nhưng sau khi gia đình cô phá sản, Lục U dần nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Hứa Trầm Chu.

Mặc dù anh ta yêu thương cô, cưng chiều cô, nhưng chỉ giữ cô như một con chim vàng.

Không ngờ có một ngày, con chim vàng cũng sẽ thoát khỏi l*иg giam.

“Hứa Trầm Chu, bệnh của mẹ tôi chưa từng nhận một đồng tiền từ anh, trước không có, về sau cũng không cần.”

Lục U chống đỡ lòng tự tôn còn sót lại, nói xong những lời này.

Hứa Trầm Chu sửng sốt vài giây, nói: “Lục U, tích cách em vẫn hiếu thắng như vậy. Tình huống trong nhà đang khó khăn, vì sao em không thể cúi thấp đầu?”

Vì sao em không thể cúi đầu.

Lục U nhớ tới người đàn ông ngồi xuống buộc dây giày cho cô.

Cô cười lạnh, hỏi lại Hứa Trầm Chu: “Anh bảo tôi cúi đầu, cúi đầu có thể nhìn thấy gì?”

Hứa Trầm Chu không hiểu câu nói này.

“Đừng đến tìm tôi nữa.”

Nói xong, Lục U không chút do dự ngắt điện thoại.

Trong xe u ám, Hứa Trầm Chu châm một điếu thuốc.

Bởi vì phẫn nộ và không cam lòng, tay cầm thuốc cũng không kìm được mà run rẩy.

Anh ta không biết vì sao Lục U luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại kiên quyết với chuyện chia tay như vậy.

Thật ra hai người muốn chia tay cũng không sao cả. Vào thời điểm nhà họ Lục phá sản, ba mẹ Hứa đã sớm yêu cầu bọn họ chia tay.

Nhưng bệnh hoàng tử của Hứa Trầm Chu phát tác, cảm thấy khi đó vứt bỏ Lục U thì không đáng làm đàn ông.

Hơn nữa ở chung lâu như vậy, cô gái bề ngoài dịu dàng xinh đẹp, trong xương cốt lại quật cường làm trái tim anh ta… cũng có vài phần hảo cảm.

Vì thế Hứa Trầm Chu chống lại áp lực trong nhà, kiên trì ở bên cạnh cô.

Nhưng Lâm Vãn Vãn đã trở lại, cô ta trở lại, làm Hứa Trầm Chu nối lại tình xưa.

Hơn nữa Lâm Vãn Vãn debut trong giới giải trí, cần tài nguyên, mà Hứa Trầm Chu vừa lúc lại là nhà tư bản, có quan hệ quyền lực, càng thêm thỏa mãn tính đàn ông của anh ta, bị dư luận internet lên men.

Nếu muốn Hứa Trầm Chu chọn giữa Lục U và Lâm Vãn Vãn, có lẽ Hứa Trầm Chu sẽ chọn Lâm Vãn Vãn.

Nhưng chia tay…. Bất kể như thế nào cũng không thể do Lục U nói ra!

Trong khoảng thời gian này, trong lòng Hứa Trầm Chu luôn khó chịu không thoải mái, nói ra cũng là vì nguyên nhân này.
Tình cảm anh ta dành cho Lục U không sâu nặng như vậy.

Ừm, nhất định là như thế.

Hứa Trầm Chu ấn tắt tàn thuốc, sau đó gọi điện thoại: “Để phòng làm việc mua bản thảo của cô ấy đóng cửa.”

Đầu bên kia điện thoại, trợ lý hỏi: “Ngài nói cô ấy… là chỉ Lục tiểu thư?”

“Không thì sao?”

Trợ lý bên kia có chút kinh ngạc.

Hứa tổng chưa bao giờ quan tâm tới bạn gái chính quy của mình, sao bây giờ lại nhọc lòng tới chuyện kinh doanh của cô ấy.

“Hứa tổng, ngài chắc chắc muốn phòng làm việc của Lục tiểu thư đóng cửa chứ?”

“Nói nhảm cái gì!”

Hứa Trầm Chu đã mất hết kiên nhẫn.

Trợ lý bên kia đành phải liên tục hứa sẽ giải quyết chuyện này trong vòng ba ngày.

Hứa Trầm Chu tắt máy, nhìn bóng đêm mênh mang bên ngoài cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng.

Anh ta muốn cắt đứt đường lui của Lục U, ép cô ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mình.


Sau khi xuống bến xe buýt cây ngô đồng ở phía tây thành phố, phải đi qua cầu vượt, đi bộ mười lăm phút, đi qua con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo mới tới căn nhà nhà họ Lục thuê trong con ngõ hẻm.

Nơi này so với tiểu khu xa hoa Lục U sinh sống từ nhỏ như hai thái cực trên trời dưới đất.

Các hộ gia đình ở đây đại đa số đều là dân nghèo dưới đáy xã hội, mật độ dân cư đông, môi trường sống thấp kém.

Cứ đến lúc hoàng hôn, từng nhà nhóm lửa nấu cơm, nồi niêu xoong chảo leng ka leng keng, tiếng mắng của người phụ nữ, tiếng trẻ con khóc… Tựa như một bản giao hưởng lớn của cuộc sống.

Nhà của Lục U nằm ở tầng 1 khu tập thể ngõ 23 ngô đồng, trước cửa có ghi một tấm biển: Cửa hàng may vá nhà họ Lục.

Trước đây, nhà họ Lục khởi nghiệp là một công ty kinh doanh quần áo, với làn sóng ra biển vào những năm 90, họ đã làm ăn phát đạt, thậm chí việc buôn bán quần áo còn hướng ra nước ngoài.
Đáng tiếc, trèo cao ngã đau. Sau này nhà họ Lục tuyên bố phá sản, cũng thiếu nợ trầm trọng, sau khi thế chấp toàn bộ tài sản, ngay cả biệt thự cũng phải bán đi.

Ba cô Lục Vân Hải không chịu nổi áp lực, nhảy lầu tự sát nhưng không thành, chân trái bị tàn tật.

Cũng không ảnh hưởng tới việc đi lại, chỉ là què, không làm được việc nặng, mở cửa hàng may vá tại nhà, quay lại nghề cũ và bắt đầu kinh doanh.

Nhà họ Lục vốn xuất thân từ nghề buôn bán quần áo nên việc làm ăn của cửa hàng may vá Lục thị này không tồi.

Ở khu ổ chuột cho dân nghèo này, nhà bọn họ thiết kế ra kiểu quần áo, sửa lại trang phục, giá cả phải chăng lại còn đẹp, được phụ nữ xung quanh hoan nghênh.

Thậm chí không ít phu nhân giai cấp trung sản cũng đều nguyện ý đưa váy lễ phục quý giá của mình tới đây sửa chữa, điều này khiến một vài tiệm may bị mất giá.

Cuối tuần, Lục U về nhà, trong phòng khách nhỏ, trên tường treo đầy các bộ quần áo khách mang tới để sửa chữa.

Bên cửa sổ, Lục Vân Hải mặc tạp dề màu xám đang ngồi trước máy may.

Ông đã gần 50 tuổi, bên tai đã có hoa râm, sớm đã không còn khí phách hăng hái khi là chủ tịch công ty lúc trẻ nữa.

Khó khăn cuộc sống khiến ông già đi so với tuổi thực của mình, những trông cũng hiền từ hơn.

“U U về rồi à.” Lục Vân tháo kính xuống, quay đầu nói với cô: “Tới bệnh viên thăm mẹ con chưa?”

“Vâng, con thăm rồi. Bác sĩ nói mẹ hồi phục rất khá, cần phẫu thuật một lần nữa là có thể dọn về nhà chăm sóc.”

“Về nhà thì tốt rồi, không cần phải chạy đi chạy lại hai nơi.” Lục Vân đứng lên, bỏ tạp dề đi, nói với Lục U: “Con về đúng lúc lắm, tối nay ba tới bệnh viện gác đêm cho mẹ con, con trông cửa hàng đi.”
“Dạ, thưa ba.”

“Tủ lạnh có đồ ăn, đợi lát nữa em trai con về thì hâm nóng lại, hai đứa cùng ăn đi.”

“Vâng.”

Lục U lấy trong cặp ra 4000 tệ kiếm được trong hai tuần, giao cho Lục Vân Hải: “Ba, trả tiền viện phí phẫu thuật lần trước cho bệnh viện đi.”

Lục Vân Hải nhận lấy xấp tiền, thở dài, đau lòng nhìn Lục U.

Công chúa nhỏ từ nhỏ được bọn họ nâng trong lòng bàn tay lại biến thành cô bé lọ lem trong một đêm sau hai mươi năm vô tư sống trong lâu đài.

Lục Vân Hải cảm thấy rất có lỗi với con gái, nhưng ông cũng bất lực.

Mặc dù bây giờ cuộc sống khó khăn, nhưng chỉ cần người một nhà chung sống hạnh phúc, điều đó tốt hơn bất cứ thứ gì.

“Ba đi rồi, con giám sát em trai con, đừng để nó thức đêm. Sắp thi đại học rồi, sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Vâng, con biết rồi.”
Lục U đứng trước cửa nhà, nhìn ba rời đi. Nhìn ông khập khiễng trèo lên còn xe ba bánh chuyên dụng dành cho người tàn tật, đi tới ánh mặt trời nơi xa, khóe mắt hơi ấm nóng.

Người đàn ông này đã từng tham dự các hội nghị thương giới cấp cao, ai thấy đều phải gọi một tiếng Lục tổng, vậy mà giờ nghèo túng đến mức này.

Cô có thể hiểu vì sao năm đó ba không chịu nổi áp lực mà phải tự sát.

Cuộc sống chính là tàn khốc như vậy đấy.

“Ba, Lục gia chúng ta sẽ Đông Sơn tái khởi (1)!” Lục U hét vọng theo bóng ông.

(1) Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.

Lục Vân Hải quay đầu lại, đôi mắt vốn vẩn đυ.c bỗng nhiên cũng tràn ra nếp nhăn trên mặt khi cười, giơ tay chữ V với cô: “Chắc chắn!”
Lục U đi tới trước máy may, giúp ba sửa lại quần áo chưa hoàn thành.

Mặc dù chủ yếu cô vẫn học về thiết kế thời trang, nhưng vì giả cảnh khó khăn, cô cũng muốn thường xuyên giúp đỡ cửa hàng may trong nhà.

Điều này khiến cô có nhiều kinh nghiệm quý giá ở phương diện cắt may hơn những người bạn chỉ biết vẽ chứ không làm xung quanh.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.

Một vị phu nhân ăn mặc sang trọng đứng ở cửa, hỏi thăm: “Xin hỏi thầy Lục Vân Hải có ở đây không?”

Lục U quay đầu lại nói: “Ba tôi tạm thời không có ở đây, tôi có thể phục vụ vì ngài. Ngài có thể để quần áo ở đây, nói yêu cầu với tôi, tôi sẽ nói lại cho ba.”

Thượng Nhàn Thục đi vào, đánh giá cửa hàng may nhỏ này, ánh mắt hơi mang sự khinh thường, nói: “Tôi cũng là nghe người ta giới thiệu, nói thầy (2) Lục tay nghề tốt, thậm chí còn sửa quần áo tốt hơn một số cửa hàng cao cấp.”

(2) Thầy ở đây là thầy dạy, là thợ cả, sư phụ chứ không phải giáo viên.

Nhưng hoàn cảnh của cửa hàng nhỏ này thật sự làm bà chùn bước!

Lục U nhận ra sự do dự của Thượng Nhàn Thục, cười nói: “Tay nghề của chỗ chúng tôi, phu nhân không cần lo lắng.”

“Thôi, cứ thử xem sao.” Thượng Nhàn Thục lấy trong túi ra một chiếc váy dạ hội, nói: “Bộ váy này là con gái tôi đưa, tuần sau sinh nhật con gái tôi, tôi muốn mặc nó. Nhưng tàn thuốc đã vô tình làm cháy một lỗ ở đây, cô xem có thể sửa lại không?”

Lục U cầm lấy chiếc váy đen, đánh giá sơ qua rồi nói: “Đây là váy NICO, làm bằng taffeta, chất liệu là vải xa tanh mềm mại, giá cả ước chừng trên năm vạn.”

Thượng Nhàn Thục kinh ngạc nhìn Lục U: “Cô bé còn trẻ mà biết nhìn hàng đó!”

Lục U cười: “Nhà chúng tôi chuyên về quần áo mà.”

“Có thể sửa được không, tôi rất thích bộ váy này, tuần sau là tiệc sinh nhật con gái tôi, tôi nhất định phải mặc nó.”

“Sửa thì có hơi khó.” Lục U nói đúng sự thật: “Bởi vì mỗi chiếc váy dạ hội đều có kiểu dáng riêng, nếu muốn sửa lại thì sẽ thay đổi phong cách ban đầu.”

Chiếc váy lễ phục đắt đỏ cho dù sửa một chỗ nhỏ thì đều có khả năng bị hỏng.

“Cửa hàng cao cấp cũng nói vậy.” Thượng Nhàn Thục nhíu mày: “Bọn họ kiến nghị tôi bỏ chiếc váy này, nhưng đây là váy con gái tặng tôi, tôi muốn mặc ở dịp sinh nhật nó, không thể nghĩ cách khắc phục sao?”

“Sửa thì có thể sửa, nhưng thành công hay không thì khó mà nói, rất có thể sẽ làm hỏng. Mong ngài suy nghĩ cẩn thận.”

“Không sao, cô cứ thử đi! Tôi tin tưởng cô.”

Lục U bất đắc sĩ cười khổ, thầm nói đây không phải vấn đề tin hay không tin, cô thật sự cần có dũng khí mới dám nhận “củ khoai nóng” này.

“Giá cả không thành vấn đề.” Thượng Nhàn Thục đưa váy cho Lục U: “Chỉ cần cô làm tốt giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu!”

Đúng lúc Lục U đang cần dùng tiền, cũng ôm tâm thế “ngựa non háu đá” nhận chiếc váy này, đảm bảo với Thượng Nhàn Thục.

“Tôi sẽ toàn lực ứng phó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play