Mí mắt của Tạ Hi Thư đột nhiên giật giật, anh có một linh cảm chẳng lành, vô thức lùi lại một bước - nhưng từ khoảng cách xa, cô Lý như có thiên lý nhãn, lập tức trừng mắt nhìn về phía anh.
...Tạ Hi Thư bị cô bắt gặp.
Vài phút sau, ở cổng trường -
"Tạ Hi Thư? Em... sao em cũng trở nên như thế này rồi?"
Ánh mắt cô Lý nhìn Tạ Hi Thư đầy trách móc, cô lẩm bẩm lặp lại, giọng hơi run.
Tạ Hi Thư không nói gì, anh không đến mức buông thả như những học sinh khác của Tam Trung, nhưng lúc này, trong lòng anh cũng cảm thấy hơi bất lực.
Chỉ là đi học muộn thôi mà, dù là ở những trường tốt khác cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng ở đây, dưới mắt cô Lý, nó như một lỗi lầm không thể tha thứ.
"Đứng ra đó đi - lát nữa cô sẽ điểm danh tất cả những người ở đây!"
Thấy Tạ Hi Thư không có phản ứng gì, cô Lý càng trở nên nóng nảy hơn, cô trừng mắt nhìn anh với vẻ thất vọng, một đường gân xanh nổi lên ở thái dương đập theo nhịp, đồng tử bị ép bởi lòng trắng đỏ ngầu, co lại thành hai chấm nhỏ.
Tạ Hi Thư khẽ mở miệng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kích động khác thường của cô Lý, anh không nói gì nữa.
"..."
Anh lặng lẽ bước đến đứng vào hàng ngũ của đám người xấu số ở cổng trường, lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị phạt đứng.
"Các em ơi, đừng nghĩ rằng đi muộn là chuyện nhỏ, chính vì các em không coi trọng nội quy nhà trường nên mới trở nên lỏng lẻo như vậy. Cứ sống không mục đích, không phương hướng như thế này, tương lai của các em sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, các em sẽ kéo lùi gia đình, kéo lùi xã hội..."
Sau khi bắt được người, tâm trạng của cô Lý không những không lắng xuống mà ngày càng trở nên phấn khích, giọng nói cũng ngày càng cao.
"Đm con điên này phê thuốc rồi hay sao ý, tưởng bọn tao thật sự sợ nó à?!"
"Đúng đấy, vừa nãy thấy nó phát điên nên cho nó chút mặt mũi, giờ còn lải nhải mãi, phải cho nó biết tay thôi."
...
Tạ Hi Thư nghe thấy mấy cậu con trai đứng cạnh đã bắt đầu lẩm bẩm bất mãn.
Ở phía bên kia, phía giáo viên cũng có người nhận ra sự bất ổn trong đám đông, vội vàng bước lên nói vài câu với cô Lý, cố gắng xoa dịu cô giáo trẻ đang quá kích động và có vẻ không bình thường.
Ngay khi tình hình dần trở nên hỗn loạn, ở cổng trường đột nhiên xuất hiện mấy bóng dáng khác hẳn với những học sinh khác.
Đám đông vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt.
Người đến không ai khác chính là nhóm của Tề Vụ.
"Ủa, chuyện gì thế này? Sao đứng tụm hết ở đây vậy?"
Người đầu tiên lên tiếng là Tiểu Ngũ, cậu ta liếc nhìn cảnh tượng ở cổng trường, nhướng mày lên hỏi với vẻ hứng thú.
"Không phải chứ? Đm, trường mình từ khi nào bắt đầu bắt nạt học sinh đi học muộn rồi? Điên thật rồi à?"
Sau khi quan sát một lượt, người đến cuối cùng cũng hiểu ra tình hình, trong giọng nói lại thêm một chút kinh ngạc.
Nghe thấy mấy học sinh trẻ tuổi kia lớn tiếng không kiêng nể, lúc này đang cố gắng dỗ dành cô Lý, vị chủ nhiệm không những không quát mắng mà ngược lại, trong chớp mắt mặt lại càng trắng bệch.
Ngay cả giọng nói của cô Lý cũng trở nên nhỏ hẳn, như thể đột nhiên thoát khỏi trạng thái hưng phấn cực độ.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tề Vụ, gương mặt co giật mấy lần.
Tề Vụ rõ ràng cũng là một trong những học sinh đi học muộn, mà theo như lời quát tháo của cô Lý lúc nãy, Tề Vụ cũng phải bị ghi tên rồi bị thông báo phê bình toàn trường... Nhưng thực sự có ai dám thông báo toàn trường về hắn không?
Bầu không khí lập tức trở nên khó xử, nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, Tề Vụ lại chủ động dừng bước trước mặt cô Lý.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Tạ Hi Thư.
"Người đi muộn phải ghi tên, đúng không?"
Tề Vụ cúi mắt, hỏi một câu với giọng điệu không chút gợn sóng.
"Tôi biết rồi."
Không đợi cô Lý kịp phản ứng, Tề Vụ đã quay người, bước thẳng vào hàng ngũ những kẻ xấu số đang phải đứng phạt trước cổng trường.
Hắn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc đến ngẩn ngơ của những người khác, dường như chỉ tùy ý tìm một chỗ đứng, mà vị trí đó lại ngay bên cạnh Tạ Hi Thư.
Lúc này, không chỉ những người vừa định làm loạn kia.
Ngay cả vị chủ nhiệm cũng hoàn toàn sửng sốt. Người đàn ông đầu to béo tốt kia ánh mắt không ngừng liếc qua lại giữa cô Lý và Tề Vụ, biểu cảm phong phú như vừa ăn phải nấm Vân Nam chưa chín.
Trong khoảnh khắc, sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào Tề Vụ.
Tạ Hi Thư cũng không ngoại lệ.
Tề Vụ đương nhiên không áp sát Tạ Hi Thư, nhưng khoảng cách chỉ một cánh tay cũng không thể xóa đi cảm giác tồn tại mãnh liệt khác thường của hắn.
Loại cảm giác nguy hiểm mơ hồ ấy lại một lần nữa ập đến, buổi sáng mùa hè oi bức nhưng Tạ Hi Thư lại phát hiện ra toàn thân mình đẫm mồ hôi lạnh.
"Phù..."
Tạ Hi Thư không biết có phải do mình quá nhạy cảm hay không, nhưng anh thực sự cảm thấy, hơi thở của Tề Vụ vô cùng nặng nề.
Nặng nề, và đục ngầu.
Khiến anh lập tức nổi da gà.
Ngay sau đó, Tạ Hi Thư đột nhiên nghe thấy Tề Vụ rất khẽ nói: "Tạ Hi Thư?"
Anh giật mình, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tề Vụ.
Tề Vụ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như vậy.
Nhưng Tạ Hi Thư chú ý đến, cơ hàm của hắn luôn căng cứng.
"... bị sốt sao còn đến trường?"
Giọng điệu của hắn vô cùng kỳ lạ.
Toàn bộ sự chú ý đều dồn vào đường gân xanh hơi nổi lên của Tề Vụ, Tạ Hi Thư chậm một nhịp mới nghe rõ câu nói của hắn.
Sao Tề Vụ lại biết anh bị sốt?
Vì quá kinh ngạc, Tạ Hi Thư hoàn toàn đờ đẫn, không nói được lời nào.
Tề Vụ sau khi hỏi xong cũng trở về im lặng.
Như thể những gì Tạ Hi Thư vừa nghe thấy chỉ là ảo giác - mà Tề Vụ từ đầu đến cuối vẫn chỉ yên lặng đứng nguyên tại chỗ, duy nhất khác thường có lẽ chỉ là hơi thở vô cùng nặng nề, chậm rãi.
Đối với Tạ Hi Thư, thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm như vậy.
Mặc dù thực tế mọi thứ đều kết thúc rất nhanh: sự xuất hiện của Tề Vụ trực tiếp chấm dứt màn kịch do cô Lý dựng lên.
Đột nhiên mất hết khí thế, nữ giáo viên ánh mắt trở nên đờ đẫn, hờ hững buông một câu, cho phép học sinh vào trường.
Nhưng đám học sinh tụ tập trước cổng trường chen lấn một hồi, vẫn không ai dám động đậy.
Tất cả đều đang nhìn về phía Tề Vụ, chờ đợi động tác của hắn.
Bị nhiều người như vậy chú ý, Tề Vụ lại như không có chuyện gì, vẫn giữ tư thế ban đầu đứng nguyên tại chỗ, cúi mắt không biết đang nghĩ gì, lại qua một lúc lâu, hắn mới thở sâu một hơi, đứng thẳng người bước về phía cổng trường.
Không biết có phải vì quá tập trung suy nghĩ hay không, khi đi ngang qua Tạ Hi Thư, đầu ngón tay Tề Vụ khẽ chạm vào mu bàn tay anh.
Tạ Hi Thư bị nhiệt độ từ cái chạm thoáng qua của Tề Vụ làm cho khẽ run lên, theo phản xạ thu tay lại, toàn thân không kiềm chế được lùi về phía sau một bước.
Trong hoảng sợ, anh cảm giác như Tề Vụ có hơi nghiêng đầu nhìn sâu vào mình một cái.
Theo động tác của Tề Vụ, những người khác cũng lần lượt đi vào trong trường, cổng trường Nam Minh số 3 dần trở lại với sự ồn ào hỗn loạn vốn có... nhìn qua dường như cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Tạ Hi Thư nhíu mày, cố ý đi chậm lại phía sau đoàn người, đợi đến khi khoảng cách với Tề Vụ đủ xa mới hoảng hốt đi theo.
Kết quả vừa bước vào cổng trường, cô Lý lại một lần nữa trực tiếp gọi anh lại giữa đám đông.
"Tạ Hi Thư, em biết đấy, cô luôn cho rằng em là một mầm non có thể vào được đại học trọng điểm."
Cô Lý nắm chặt lấy tay Tạ Hi Thư, lực đạo rất mạnh.
Tạ Hi Thư ngơ ngác nhìn vị giáo viên trước mặt, do dự một chút rồi gật đầu.
"Dạ, cảm ơn cô, em sẽ cố gắng..."
"Em không được phép trở nên sa đọa như lũ ung nhọt đó đâu, Tạ Hi Thư, hứa với cô đi, từ nay về sau em đừng đi học muộn nữa, được không?"
Anh càng cảm thấy cô Lý có chút gì đó không ổn.
Nhưng nghĩ đến sự quan tâm mà cô dành cho mình thời gian qua, Tạ Hi Thư vẫn gật đầu, khẽ nói: "Xin lỗi cô, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Tốt lắm, tốt lắm, cô biết em vẫn còn có thể cứu vãn, cô tin tưởng em."
Cô Lý nghe vậy lập tức nở nụ cười, hướng về phía Tạ Hi Thư cười tươi.
Vừa nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng Tạ Hi Thư lập tức dâng lên cảm giác khó chịu. Anh theo bản năng giật tay ra khỏi tay cô giáo.
"Dạ, em phải đi học rồi. Cô ơi, em đi đây."
Tạ Hi Thư cứng nhắc nói với vị giáo viên trước mặt.
Chỉ là ngay trước khi anh rời đi, cô Lý lại kéo anh một cái thật mạnh.
"Tạ Hi Thư."
Cô giáo trẻ nghiêng đầu, như thể đang phân biệt điều gì đó, khẽ động mũi.
“... Học sinh nên chú tâm vào việc học hành, em là học sinh, lại là con trai, đừng nên dùng những thứ như nước hoa hay những thứ không chính đạo, điều đó sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của em.”