Hôm sau, Weibo của tôi bùng nổ. Điện thoại cũng nổ tung.
Nhìn những lời mắng chửi tràn lan trên mạng, tôi chỉ biết cười khổ, tự nhủ: “Đáng đời mình.”
“Cô ta làm sao xứng với thiếu gia nhà họ Lệ?”
“Chắc chắn là cô ta quyến rũ anh ấy trước!”
“Thiếu gia của tôi là bông hoa cao quý, con đàn bà hèn mọn này xứng đáng sao?”
“Đồ hồ ly tinh, muốn trèo cao làm phượng hoàng đây mà!”
Hai ngày trôi qua, Lệ Cẩn Hành không hề gọi cho tôi lấy một cuộc.
Ngược lại, chị Vạn gọi đến không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, chị ấy tìm đến tận nơi, sắc mặt đầy lo lắng:
“Lần này ảnh hưởng quá lớn, rất nhiều nhãn hàng muốn chấm dứt hợp đồng với em. Nếu vậy, em sẽ phải đền bù số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.”
Chị ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đau lòng vừa tức giận, như thể trách tôi không biết suy nghĩ, rồi hỏi tôi định làm thế nào.
Tôi co người, ôm chặt đầu gối, giọng nói nhẹ tênh:
“Em có thai rồi.”
Chị Vạn sững sờ, mắt trợn to như chuông đồng.
Tôi không để chị ấy kịp phản ứng, tiếp tục dặn dò:
“Đừng nói với anh ta. Dù sau này anh ta có tìm đến, chị cũng đừng tiết lộ tin tức gì về em.”
Tôi khẽ cười, giọng điệu như đang nói một chuyện chẳng hề liên quan đến mình:
“Em đã mua vé máy bay đi Colombia, ngày mai sẽ đi.”
Chị Vạn tức đến mức lải nhải mắng tôi cả buổi.
Nhưng cuối cùng, chị ấy vẫn ngồi xuống, giúp tôi thu dọn hành lý.
Trước khi rời đi, chị ra ngoài mua cho tôi một bát hoành thánh nóng hổi.
Tôi nhìn bát hoành thánh bốc khói nghi ngút, không nói một lời, chỉ cúi đầu ăn từng muỗng lớn.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lăn dài theo khóe môi, hòa vào trong miệng.
Mặn chát.
Chị Vạn chỉ yên tâm rời đi khi tận mắt thấy tôi ăn hết bát hoành thánh.