Xích Mặc chỉ do dự trong chớp mắt rồi duỗi tay định ôm Thanh Thần, nhưng ngay lúc đó, một đôi tay to lớn khác đã nhanh hơn hắn một bước, nhẹ nhàng bế lấy nàng lên.
Phì Phì cũng tự động thu nhỏ lại, nhảy lên vai nam tử kia, tròn xoe đôi mắt, ngoan ngoãn rúc vào.
Thấy Ứng Uyên bất ngờ xuất hiện, hai tay Xích Mặc thoáng khựng lại giữa không trung rồi lặng lẽ thu về.
Người trước mắt là ca ca của nàng, hơn nữa, hắn biết nàng luôn âm thầm yêu thích người này. Mà hắn, không có tư cách tranh giành. Vì vậy, không chỉ thu tay về, hắn còn lùi lại nửa bước.
Ứng Uyên ôm Thanh Thần, ánh mắt lướt qua thiếu niên trước mặt, giọng điệu nhàn nhạt, khách khí nói:
“Làm phiền ngươi đưa nàng trở về, đa tạ.”
Giờ phút này, trời đã gần chạng vạng, ánh hoàng hôn mùa hạ rực rỡ phủ khắp hòn đảo nhỏ giữa biển. Vị long quân trẻ tuổi tuấn mỹ, cao lớn đĩnh bạt, toàn thân như được bao phủ bởi một tầng ráng chiều. Dù không cố tình phóng thích uy áp, hắn vẫn mang khí thế bức người, lạnh thấu xương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play