Tô Trường Oanh hành sự rất mau lẹ, sáng sớm hôm sau khi Chu Bất Hại còn đang ngáp ngắn ngáp dài, gà trong phủ họ Chu còn chưa gáy hết, thì phụ tử nhà họ Tô đã dẫn nhau đến cửa.
Chu Bất Hại dụi dụi mắt còn ngái ngủ, “Tô huynh, Trường Oanh, cớ sao mới sớm tinh mơ đã tới rồi?”
Trên đời sao lại có khách vội đến thế, chỉ sớm một bước nữa thôi là có thể chặn ông ta ngay trên giường.
Chu Bất Hại vừa nghĩ, vừa nhìn phụ tử nhà họ Tô đối diện, một thân chỉnh tề bóng bẩy — à không, y phục tề chỉnh, diện mạo đoan trang — liền không tự nhiên mà chỉnh lại áo bào còn nhăn nhúm của mình, hối hận vì sáng nay không dậy sớm thêm một khắc để chải đầu tươm tất.
Lỗ hầu vừa thấy mặt liền bật cười, ông ưỡn thẳng lưng, mặt mày hồng nhuận, ngẩng đầu như muốn ngâm thơ.
Từ hôm kia khi hay tin con trai muốn cưới vợ, ông đã dốc lòng trau chuốt một bài thơ mà tự thấy tâm đắc vô cùng.
“……”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play