Chu Chiêu nghe vậy, mỉm cười, chắp tay hướng về bệ hạ.
“Chúc mừng bệ hạ, lại có thể thanh trừ thêm một nhà nghịch tặc lang tâm cẩu phế.
Nếu kẻ ấy mưu nghịch trong lúc vội vàng, bất quá là một Hoắc Thái Úy khác, không đáng để sợ; còn nếu hắn đã chuẩn bị từ lâu, vậy thì hắn sớm đã có tâm không thần phục, tội chết khó dung. Dù nhìn theo cách nào, cũng đều là một chuyện đại cát.”
Bệ hạ nghe đến đây, nhìn nàng một lát, đột nhiên bật cười.
Nhưng ngài không lên tiếng, chẳng tỏ rõ đồng ý hay phản đối.
Chu Chiêu cũng không truy hỏi, chỉ nhìn về phía Trần Thừa tướng nói:
“Quý tộc phạm tội, bị xử theo pháp, liền sinh lòng oán hận, từ đó gây phản loạn. Thế còn bách tính thì sao? Nhìn thấy quý tộc tác oai tác quái, giết hại thân nhân của mình, lại bị luật pháp – thứ duy nhất họ tin tưởng – bảo rằng: ‘Giết thì giết, ngươi làm gì được ta?’ Vậy bách tính ấy, lẽ nào lại không sinh oán hận, chẳng thể phản kháng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT