Trận tuyết lớn ấy chẳng kéo dài bao lâu, đến giờ ngọ, trời đã quang đãng.
Cảnh sắc trắng xóa khi trước, chỉ trong chớp mắt đã bị ánh nắng đỏ rực của hoàng hôn chiếu rọi thành một thế giới ẩm ướt, như vừa được tẩy rửa, khoác lên mình diện mạo mới.
Phủ Trường Dương công chúa nằm ở phía đông thành, chiếm trọn một dãy phố dài. Nơi đây vốn là vương phủ của tiền triều, cực kỳ xa hoa lộng lẫy. Sau khi Đại Khải lập quốc, Bệ hạ đã ban tặng nó cho người muội muội ngài yêu thương nhất — Trường Dương công chúa.
Tòa phủ đệ từng rực rỡ ánh kim ấy, vì liên tiếp mất đi chủ nhân, nay đã trở nên lạnh lẽo tựa một ngôi nhà ma.
“Tiểu công tử, xuống giường thôi. Người mấy đêm liền không nhắm mắt, chẳng ăn hạt cơm nào, dù có thân thể tốt đến mấy, cũng không chịu nổi. Lão nô đi thỉnh Chu Chiêu cô nương—”
Phúc thúc lau khoé mắt. Lúc Trường Dương công chúa qua đời, ông đã khóc quá nhiều, đến giờ hai mắt đã mờ đục, nhìn gì cũng chẳng rõ ràng.
“Đừng tìm nàng ấy. Ta không còn mặt mũi nào gặp bọn họ nữa. Là ta khiến Chu Yến chết, khiến Tô Trường Oanh chịu đủ khổ, giờ lại suýt hại chết cả Chu Chiêu. Làm bằng hữu với ta… là điều bất hạnh nhất của họ. Nếu có thể làm lại từ đầu, ta thà ngay từ đầu đã rời xa bọn họ…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT